Toàn bộ Tiên Vực lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Đông Cảnh Chi Vương tiếp tục đánh giết, đến khi ấy sẽ thay đổi thế cục của Tiên Vực, dẫn tới những chấn động lớn hơn nữa...
Đông Cảnh Chi Vương khải hoàn về triều, Lục Ly bên này cũng tu luyện được gần ba tháng, hắn mở mắt đúng hẹn, bước ra khỏi hồ.
Cường giả thủ hộ bên kia đã nói, sau ba tháng Lục Ly buộc phải ra ngoài, Lục Ly cũng không muốn khiến Tiểu Bạch khó xử. Tu luyện được khoảng chừng ba tháng nhục thân đã mạnh lên gấp mười lần.
Thần dịch này quả nhiên rất bá đạo, Lục Ly suy nghĩ lại thu hơn phân nửa thần dịch trong hồ vào pháp giới, để pháp giới ngưng luyện, đến khi ấy thần dịch sẽ trở nên mạnh hơn. Tiểu Bạch có nói thu hết thần dịch ở đây cũng không sao, Lục Ly đương nhiên sẽ không khách sáo, dù sao thần dịch này cũng sinh sôi không ngừng.
Hắn truyền tống ra ngoài, trưởng lão bên ngoài kia triệu một Thánh Hoàng tới dẫn Lục Ly đến thành Thần Khải. Lục Ly đi ra phía ngoài, phát hiện toàn thành Đương Vương đều bùng nổ. Tin tức Đông Cảnh Chi Vương đại thắng đã được truyền về, khắp thành Đông Vương đều chúc mừng, vô số con dân ùa ra đường lớn hò hét.
- Thắng là tốt rồi!
Trên mặt Lục Ly cũng hiện ra nét cười, Đông Cảnh Chi Vương thắng được trận này có thể giữ vững an toàn của Đông Cảnh đến mấy nghìn năm sau, chí ít sau này Tiểu Bạch đi tới đâu cũng không gặp nguy hiểm.
Nguyên Cảnh Chi Vương còn bị giết, vậy thì Nam Cảnh Chi Vương, Bắc Cảnh Chi Vương, Tây Cảnh Chi vương cũng có khả năng bị giết như vậy. Để giết một Lục Tiểu Bạch dẫn đến toàn tộc bại vong, chuyện này không ai dám đánh cược.
Lần này xem như Nguyên gia đã triệt để tổn thương nguyên khí, có khả năng không giữ vững được vị trí làm chủ Nguyên Cảnh. Cho dù giữ vững được thì phỏng chừng Nguyên Cảnh chính là cảnh yếu nhất trong Tiên Vực, các cảnh khác đều có thể ức hiếp bọn hắn, mấy vạn năm tiếp theo phải luôn đề phòng những cảnh khác tấn công.
Cảnh Vương đã bị giết, sĩ khí của toàn Nguyên Cảnh cũng cực kỳ thấp, thậm chí có rất nhiều võ giả cấp thấp đã lặng lẽ rời khỏi Nguyên Cảnh. Bởi lẽ bọn hắn lo sợ sau này các cảnh khác sẽ tiến công Nguyên Cảnh, đến khi ấy Nguyên Cảnh chiêu mộ bọn hắn, bọn hắn nên xuất chiến hay không?
Hơn nữa những quân sĩ kia cũng lo lắng có đại tộc cướp đoạt vị trí làm chủ Nguyên Cảnh, đến khi ấy Nguyên Cảnh tất sẽ đại loạn, khói lửa nổi bốn phía. Không bằng rời đi sớm chút, dù sao bọn hắn cũng chỉ là quân sĩ cấp thấp, sống ở đâu cũng đều giống nhau.
Lục Ly truyền tống về thành Thần Khải, hắn tìm đến Tiểu Bạch bày tỏ bản thân phải trở về Thiên Loạn Tinh Vực. Vốn dĩ hắn không muốn chờ Đông Cảnh Chi Vương trở về mà chuẩn bị rời đi. Ra ngoài đã nhiều năm như vậy, hắn có hơi bận tâm đến Lục gia.
- Lão đại, chờ một lát? Chờ cha ta trở về, ta sẽ tự mình đưa ngươi tới lối ra Tiên Vực của Đông Cảnh!
Tiểu Bạch nhếch miệng cười nói, Lục Ly thấy hắn quyết tâm như vậy cũng không tiện nhiều lời. Dù sao nửa tháng đến một tháng Đông Cảnh Chi Vương sẽ trở về, giờ đã xấp xỉ một tháng rồi.
Kỳ Sư Sư vẫn ở cùng Mạc Thiên Thiên và Loan Tịch, mỗi ngày đều du ngoạn khắp nơi rất vui vẻ. Lục Ly tìm đến Vũ Dương, nói với hắn chuyện phải trở về một chuyến. Vũ Dương bày tỏ Lục Ly thay hắn chào hỏi lão tổ tông trong nhà, kể lại tình hình bên này, hắn muốn ở đây mấy trăm năm, đợi đến khi đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rồi nói tiếp.
Ở đây làm thống lĩnh, còn được đãi ngộ như trưởng lão, Vũ Dương có ngốc mới trở về. Có được cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải nắm giữ, đột phá cảnh giới vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rồi tính tiếp.
Đợi Mạc Thiên Thiên cùng Loan Tịch đến, Lục Ly hỏi các nàng có muốn trở về hay không. Mạc Thiên Thiên cùng Loan Tịch đều không muốn trở về, cơ duyên khó cầu, nếu trở về sẽ đánh mất cơ hội này. Các nàng miễn cưỡng đã đứng vững vị trí ở thành Thần Khải, nếu trở về ai biết có xảy ra thay đổi gì hay không?
Nếu không có Lục Ly, hiện giờ các nàng vẫn còn làm một tiểu quân sĩ ở Nam Cảnh, phải leo lên từng bước một, có khả năng còn bị một vài Lão Ma gieo hại, rất có thể sẽ chết trong cuộc hỗn chiến. Bao nhiêu võ giả tiêu tốn vạn năm mà không ngồi lên được vị trí của các nàng, đạt được đãi ngộ như các nàng, các nàng sao có thể từ bỏ?
Lục Ly đương nhiên hiểu được, hiện giờ các nàng trở về cũng không có ý nghĩa, ở Tử Thần địa vị không thể nâng cao, không bằng đến Tiên Vực lịch luyện, không lăn lộn thì sao có thể áo gầm hồi hương, chán chường trở về cũng không có ý nghĩa.
Lục Ly cũng không miễn cưỡng các nàng, dù sao lúc nào hắn cũng có thể tiến vào từ lối vào Tiên Vực ở Đông Cảnh, có Tiểu Bạch ở đây, tới lui cũng dễ dàng và an toàn hơn rất nhiều.
Hơn nửa tháng sau Đông Cảnh Chi Vương trở về, toàn bộ tộc vương trưởng lão cùng với cường giả các đại tộc Đông Cảnh đều tới thành Đông Vương nghênh đón Đông Cảnh Chi Vương trở về, cũng là ăn mừng đại thắng của Đông Cảnh Chi Vương.
Tiểu Bạch đương nhiên có tới, Kỳ Sư Sư cũng đi tới. Còn có Đấu Cảnh, Nam Cảnh, thậm chí Bắc Cảnh cũng phái sứ giải tới chúc mừng Đông Cảnh Chi Vương.
Nam Cảnh cùng Bắc Cảnh đều sợ Đông Cảnh Chi Vương đánh tới bọn hắn, lần này tới đây để bày tỏ hữu hảo...
Lục Ly đi theo nhìn thấy Đông Cảnh Chi Vương, tướng mạo hoàn toàn khác với Tiểu Bạch, có một loại uy thế kinh hoàng khiến người khác cảm thấy bị đè ép đến ngạt thở.
Đông Cảnh Chi Vương không nhiều lời, khi các cường giả luân lưu chúc mừng, hắn chỉ hơi vuốt cằm, duy chỉ Tiểu Bạch tới chúc mừng hắn mới nở nụ cười hiếm thấy, mở miệng nói:
- Tiểu Bạch con trai ta, ngươi cũng trưởng thành lên không ít, cố gắng tu luyện.
- Hì hì!
Tiểu Bạch cười tinh nghịch, nói:
- Cha yên tâm, chờ hết bận đợt này ta đảm với với người sẽ đàng hoàng bế quan!
Nói xong, Tiểu Bạch kéo Lục Ly tới:
- Cha, vị này chính là lão đại của ta, Lục Ly. Lần này không có hắn thì ta đã bị Bối Áo lừa thảm rồi.
Xoạt xoạt xoạt!