Hắn lúc này đang ở cùng với đám người Lục Linh Bạch, Hạ Sương, Bạch Thu Tuyết, Khương Khởi Linh, đám nữ tử đều đag vây xung quanh Tiểu Bạch, nhất là tình cảm giữa Tiểu Bạch và Bạch Hạ Sương vô cùng tốt, trước kia khi Lục Ly không có thời gian chăm sóc Tiểu Bạch, thì đều theo chân Bạch Hạ Sương.
- Sương tỷ, ta không ăn, ăn không trôi nha!
- Sương tỷ, ngươi đừng xoa đầu của ta được không, ta đã lớn rồi mà!
- Sương tỷ, ngươi đừng nhìn ta mà cười như vậy, ngươi cũng không phải nương của ta. Được rồi... ta sai rồi, Sương tỷ, ngươi đừng đánh ta nữa mà! Ta sai rồi mà, ta dập đầu với ngươi mà!
Bên trong hậu viện Lục phủ, đám người Lục Linh nhìn một màn này, Tiểu Bạch mặc dù còn biến thành người, nhưng vẫn là một tên dở hơi, cộng thêm tình cảm giữa Tiểu Bạch và Lục Ly, cùng với tình cảm với các nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiểu Bạch không giống như Đông Cảnh thiếu chủ cao cao tại thượng, ngược lại càng giống như đệ đệ không hiểu chuyện, nghịch ngợm gây sự với các nàng vậy.
Tiểu Bạch nhìn đám nữ tử, trong mắt đều là sự dịu dàng, đây không phải tình cảm nam nữ, mà càng giống loại cảm xúc quấn quít với người thân hơn. Ở Tiên vực trừ người cha bảo thủ kia của hắn ra, còn lại hắn đều cảm thấy đều không phải người thân, cho dù đám người Vũ đại nhân đối xử với hắn vô cùng tốt, hắn lại cảm giác dường như có sự ngăn cách.
Chỉ có đám người Lục Ly, Bạch Hạ Sương mới khiến cho Tiểu Bạch cảm giác được sự ấm áp của tình thân. Ngay lúc này, Tiểu Bạch thậm chí không muốn trở về, thầm muốn mãi mãi ở lại đây, mãi mãi cho đến lúc già.
- Tiểu Bạch, ngươi nói thật đi!
Bạch Hạ Sương cầm một linh quả lên cắn một miếng, sau đó cười híp mắt hỏi:
- Kỳ Sư Sư tiểu thư kia có phải là người yêu của ngươi không? Ta cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn ngươi bất đồng nha.
- Nói bừa!
Tiểu Bạch trợn trắng mắt nói:
- Không có chuyện đó đâu, ta không có quan hệ gì với nàng ta hết, nàng ta tới đây hoàn toàn là vì lão...
Tiểu Bạch thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra, vội vàng dừng lại, nhưng Bạch Hạ Sương cảm giác được, trừng mắt nói:
- Nói thật, đừng gạt ta, hài tử ngươi không thành thật chút nào cả. Có nói hay không, không nói ta véo tai ngươi đấy!
- Thật sự không có!
Tiểu Bạch lắc đầu nói:
- Ta và nàng ta không giống nhau, nàng ta là thú, bản thân ta cảm thấy mình là người, người thú không cùng thế giới. À à... Sương tỷ, ngươi phải giám sát kỹ vào, đừng để nàng ta câu dẫn lão đại chạy mất đấy!
- Hả?
Đám Bạch Hạ Sương lập tức trở nên khẩn trương. Kỳ Sư Sư rất đẹp, còn là thiếu tộc trưởng Huyền Cảnh, lực chiến đấu cao cường, quan trọng nhất là Tiên Hồ tộc, mị thuật vô song, nếu quả thật câu dẫn Lục Ly thì với sức chống cự của Lục Ly với sắc đẹp mà nói, khả năng bị câu dẫn mất đạt tới chín phần.
- Được rồi, không cần ở sau lưng nói xấu người khác đâu, Sư Sư tiểu thư có đại ân đối với chúng ta đấy!
Lục Linh nói một câu, sau đó đứng dậy nói:
- Tiểu Bạch, chín đại Đầu Sỏ Tử Thần ở bên ngoài vẫn đang chờ gặp ngươi đấy, ngươi cũng đừng để lão đại của ngươi một mình đối phó với đám người đó nữa, ra ngoài gặp chút không?
- Cũng được!
Tiểu Bạch vỗ mông đứng dậy, nói:
- Đi, Linh tỷ, đệ đệ xả giận cho ngươi! Lê gia không giết chết tên công tử phế vật của nhà họ đi, ta liền diệt Lê gia giúp ngươi, dám khi dễ Linh tỷ của ta, quả thật muốn chết!
Chính điện Lục phủ, Lục Nhân Hoàng, Lục Ly và Kỳ Sư Sư đều ngồi trong đây, đám cường giả chín đại Đầu Sỏ Tử Thần, Nhung Hoàng cũng có mặt, toàn bộ đều đang cười hớn hở tán gẫu, chỉ có Tiểu Bạch không tới.
Một thủ hạ của Vũ đại nhân và Kỳ Sư Sư tới, nhưng vẻ mặt của bọn họ đều rất hờ hững, Vẫn đại nhân đương nhiên không có khả năng xuất hiện, Lục Ly đã sớm sắp xếp Vẫn đại nhân tới một tòa thành ở lại, Đại Viên Mãn bên kia Kỳ Sư Sư cũng đã dàn xếp ổn thỏa.
Chín đại Đầu Sỏ ngày hôm nay đều đến đây, muốn gặp nhất là Vẫn đại nhân, đáng tiếc Vẫn đại nhân chắc chắn sẽ không gặp bọn họ. Người tiếp theo muốn gặp đương nhiên là Kỳ Sư Sư và Tiểu Bạch, chỉ là đã ngồi ở đây nửa canh giờ rồi, mà Tiểu Bạch vẫn chưa xuất hiện.
- Thiên Thiên!
Mạc Thiên Thiên cũng ở đây, Lục Ly chờ đợi trong chốc lát thấy Tiểu Bạch còn chưa đi ra, liền nhíu mày nói:
- Đi gọi Tiểu Bạch một tiếng, quá không hiểu chuyện rồi!
- Không sao, không sao!
Dực Hoàng khoát tay áo, đầu lĩnh còn lại cũng mỉm cười tỏ vẻ không để ý. Đông Cảnh thiếu chủ kiêu ngạo lớn một chút cũng không sao cả, thân phận địa vị rõ ràng như vậy, Tiểu Bạch đừng nói tới Thiên Việt thành, cho dù là bất cứ đại tộc nào của Bát Đại Tinh Vực đều có thể tự cao tự đại, người khác còn phải nở nụ cười đối đãi.
- Hài tử này không hiểu chuyện, chư vị đại nhân thứ lỗi cho!
Thái độ của Lục Ly rất tốt, cũng không vì hắn lập được đại công, có quan hệ với Tiểu Bạch mà kiêu căng. Hắn hiện tại căn cơ ở Tử Thần, Lục gia sau này phát triển còn cần nhờ tới Tử Thần, đương nhiên không thể nào náo loạn với Tử Thần được.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Mạc Thiên Thiên vừa ra ngoài không bao lâu, bên ngoài có ba bóng người đi tới. Tiểu Bạch, Lục Linh và Mạc Thiên Thiên cùng đi vào, sắc mặt của Tiểu Bạch có chút khó coi, không có vẻ tươi cười, lạnh lùng nhanh chóng đi vào.
- Tham kiến Tiểu Bạch công tử!
Chín đại Đầu Sỏ Nhung Hoàng vội vàng đứng dậy, chủ động hành lễ với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại hờ hững liếc nhìn, đồng thời không có phản ứng gì, ngược lại quay đầu nhìn Lục Linh cười nói:
- Linh tỷ, ngươi ngồi trước đi!
Thái độ của Tiểu Bạch như vậy khiến chín đại Đầu Sỏ rất ngượng ngùng, Lục Ly vốn định dạy dỗ hai câu, nhìn thấy thái độ của hắn với Lục Linh như vậy, biết là Tiểu Bạch đang trút giận giúp cho Lục Linh.
Hắn ngẫm nghĩ rồi không nói gì, chỉ giới thiệu:
- Tiểu Bạch, đây là chín đại Đầu Sỏ Tử Thần chúng ta, đây là Lê Hoàng, đây là Dực Hoàng, đây là Vũ Hoàng, đây là Mạc Hoàng...
Lục Ly giới thiệu một lượt, Tiểu Bạch cũng chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi vị trí kế dưới Lục Linh. Hắn nâng chung trà lên uống, không để ý tới chín đại Đầu Sỏ.