- Chư vị đại nhân mời ngồi!
Lục Ly chỉ có thể ngượng ngùng nói một tiếng với đám người Lê Hoàng, cười nói:
- Tính tình của Tiểu Bạch có hơi lạnh lùng, chư vị không cần để ý!
- Lão đại, không phải tính tình của ta lạnh!
Tiểu Bạch buông chung trà xuống, lạnh lùng nói:
- Là tính cách của ngươi quá tốt, ngươi chiến đấu đẫm máu ở Tiên vực, vì bảo vệ mấy mấy tinh anh trẻ tuổi của Tử Thần mà vào sinh ra tử, thế cục vừa ổn định đã lập tức trở về, còn giúp Tử Thần hóa giải kiếp nạn.
- Tâm địa của ngươi ngược lại tốt, nhưng Tử Thần bọn họ thì đã đối với ngươi thế nào? Nếu như không phải chúng ta chạy tới, Lục gia các ngươi chẳng phải đã mất rồi sao? Nếu ta nói... địa phương tồi tàn này có gì tốt? Di dời toàn bộ Lục gia tới Tiên vực, ta tặng nửa Đông Cảnh cho các ngươi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!
- Hả...
Lời của Tiểu Bạch khiến sắc mặt của chín đại Đầu Sỏ hơi biến, cảm thấy có ngọn lửa đang thiêu đốt. Đánh người không vả mặt, lời này của Tiểu Bạch chẳng khác nào chỉ thẳng mũi bọn họ mà mắng, nói bọn họ vong ân phụ nghĩa.
- Tiểu Bạch, nói gì vậy?
Lục Ly giả vờ tức giận nói:
- Tử Thần đối với ta ân trọng như núi, ở đây chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ thôi, không nghiêm trọng như vậy...
Dực Hoàng vội vàng nói tiếp:
- Đúng vậy, Tiểu Bạch công tử chớ hiểu lầm, Lục Ly vẫn là hậu bối chúng ta xem trọng, Lục Minh cũng vẫn là một trong những lực lượng quan trọn của Tử Thần chúng ta, ở đây hẳn có chút hiểu lầm!
- Đúng vậy đấy!
Vũ Hoàng cũng mở lời nói:
- Tiểu Bạch công tử, có điểm nào không hài lòng cứ việc nói thẳng, chúng ta nhất định sẽ thận trọng cư xử.
- Hiểu lầm?
Tiểu Bạch liếc nhìn, tay bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nói:
- Cái tên Lê Cổ gì đó chỗ các ngươi, cả gan dám bức hôn, muốn cưỡng hôn Linh tỷ ta? Hắn cũng xứng lấy tỷ tỷ của Lục Tiểu Bạch ta? Bảo hắn đến đây cho ta nhìn xem xem là loại hàng gì? Nếu không... hiện tại bảo hắn mang kiệu tám người khiêng tới đây cưỡng chế kéo Linh tỷ của ta về Lê gia đi?
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Sắc mặt của Lê Hoàng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, việc này hắn đã từng nghe nói qua, nhưng cũng không quá để ý, khi ấy đại địch xâm lấn, hắn đâu còn tâm tư quản lý những việc này?
Việc này Tiểu Bạch vốn âm thầm chỉ điểm một chút, hắn đương nhiên sẽ xử lý, nhưng Lục Tiểu Bạch nói như vậy trước mặt mọi người, còn tức giận, như vậy khiến hắn không tiện xử lý, chẳng lẽ bảo hắn xử lý Lê Cổ trước mặt mọi người? Như vậy đối với hắn và uy tín của Lê gia chính là một đòn đánh vô cùng lớn đấy!
- Ồ?
Không đợi hắn lên tiếng, Mạc Hoàng đứng thứ hai trong chín đại Đầu Sỏ liền mở miệng. Mạc Hoàng nhìn lướt qua Lê Hoàng, hỏi:
- Còn có việc này? Quả thật vô pháp vô thiên, Nhung Hoàng, tình huống gì vậy?
Vũ Hoàng cũng lập tức mở miệng nói:
- Nếu thật sự có chuyện này, thì phải nghiêm trị không tha!
- Nhung Hoàng, ngươi quản lý Chấp Pháp đường, còn có việc này?
Dực Hoàng người xếp thứ ba mở miệng.
Nhung Hoàng đứng dậy, dùng dư quang liếc nhìn Lê Hoàng, nói:
- Bẩm chư vị đại nhân, việc này quả có thật, là Cổ Đỉnh trưởng lão phái người hạ sính lễ...
- Truyền Lê Cổ Đỉnh!
Không đợi các cường giả còn lại và Tiểu Bạch lên tiếng, Lê Hoàng đã vỗ bàn một cái giận dữ nói:
- Vô pháp vô thiên, chư vị xin chờ một chút, việc này ta đích thân can thiệp, nếu là thật, nhất định nghiêm trị không tha!
Lời của mấy đại Đầu Sỏ khi nãy khiến Lê Hoàng bình tĩnh lại. Hắn hiểu lần này phải tự chặt tay rồi, hiện giờ không cho Lục Tiểu Bạch một công đạo, Tử Thần không chỉ có gặp rắc rối, còn sẽ để lỡ một kỳ ngộ phát triển cực đại.
Một công tử ăn chơi của gia tộc không tính là gì, một trưởng lão cũng không đáng là gì. Lê Hoàng thân là người đứng đầu chín đại Đầu Sỏ, hắn biết rõ lợi ích của Tử Thần là lớn nhất, không có nhà lớn sao có nhà nhỏ, Tử Thần phát triển tốt, thì bên được lợi nhất chính là Lê gia.
Rất nhanh Lê Cổ Đỉnh đã đến, Lê Hoàng vỗ bàn một cái, hỏi:
- Lê Cổ Đỉnh, ngươi có từng hạ sính lê, bức hôn Linh tiểu thư hay không?
Lê Cổ Đỉnh trước khi tới đây đã nhận được tin được bí mật truyền tới, biết hiện giờ là cục diện gì, hắn quỳ một chân xuống đất, thống khoái nhận tội. Hắn nói:
- Tộc vương bớt giận, việc này là Cổ Đỉnh sai, Lê Cổ ngưỡng mộ Linh tiểu thư, tự biết không xứng với Linh tiểu thư, cho nên tìm mọi cách cầu xin. Cổ Đỉnh nhất thời hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn, xin tộc vương và chư vị đại nhân phạt nặng.
- Vô liêm sỉ!
Lê Hoàng giận dữ nói:
- Nhung Hoàng, dẫn Cổ Đỉnh đi cho ta, ngoài ra cũng bắt cái tên phế vật Lê Cổ kia lại lôi ra ngoài thành trực tiếp giết chết, hỏa táng thi thể, không được nhập từ đường tổ Lê gia!
Hung ác!
Cách xử phạt của Lê Hoàng khiến toàn trường đều sợ ngây người, vốn cho là Lê Hoàng sẽ chỉ nhốt hai người lại gì đó, không ngờ tới trực tiếp hạ lệnh giết, đến xương cốt cũng không giữ lại.
- Tộc vương!
Sắc mặt của Lê Cổ Đỉnh đại biến, đầu nặng nề dập xuống, kêu rên:
- Cầu tộc vương khai ân, Cổ Đỉnh không cầu được sống, chỉ cần được giữ lại toàn thây, để linh vị của Cổ Đỉnh nhập từ đường tổ, cầu tộc vương khai ân...
- Này con mẹ nó... cũng là song hoàng đấy!
Lục Ly vốn còn đang bàng hoàng trước thủ đoạn hung ác quyết liệt của Lê Hoàng, lúc này mới hiểu ra. Khi nãy hắn và Tiểu Bạch một trắng một đỏ hát song hoàng, hiện tại Lê Hoàng và Lê Cổ Đỉnh cũng bắt đầu hát song hoàng rồi.
Đây là diễn cho hắn và Tiểu Bạch xem, Tiểu Bạch chắc hẳn sẽ không để ý, nhưng hắn không thể không để ý tới, trừ phi hắn không muốn tiếp tục lăn lộn ở Tử Thần nữa, muốn đi Tiên vực rồi, như vậy sẽ xem như không nhìn thấy.
- Lê Hoàng!
Lục Ly dứng dậy, chắp tay, mở miệng nói:
- Cổ Đỉnh trưởng lão cũng chỉ hồ đồ nhất thời, xử trí như vậy cũng hơi nặng quá rồi, ta thấy để hắn trở về tự kiểm điểm mấy ngàn năm cũng coi như thôi. Bồi dưỡng một cường giả không dễ dàng, biết sai có thể sửa, thiện mạc đại yên mà!