Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471: Trấn Áp Ta

Bất Diệt Long Đế Chương 471: Trấn áp ta

Ý tứ của Hàn Vô Tâm rất rõ ràng, nếu Tống Hà chỉ muốn nâng giá, mục đích của hắn đã đạt được rồi, nếu cao hơn nữa thì bên này không ra giá, Tống gia sẽ phải mua.

Phía dưới lần này lại không có bất kỳ tiếng động gì, chỉ chờ Tống gia ra giá. Tống gia lần này sợ rồi, dù sao bọn họ cũng không phải muốn mua thú trảo này, chỉ đơn thuần là nâng giá mà thôi.

- Bùm!

Mỹ nữ Phách Mại Sư Phía dưới rất dứt khoát một chùy định âm, giá cao nhất hôm nay cũng đã xuất hiện. Trăm ức huyền tinh, đó cơ hồ là toàn bộ gia sản của một gia tộc ngũ phẩm cường đại, lại chỉ mua một kiện bảo vật.

- Vũ Hóa Thần, đưa huyền tinh, không đủ thì đưa thêm Hồn Tinh!

Lục Ly vung tay, Vũ Hóa Thần lấy không gian giới chứa Tử Huyền Tinh ra đưa cho Hàn Vô Tâm. Tử Huyền Tinh tổng cộng có hơn bảy mươi viên, tương đương với hơn bảy mươi ức huyền tinh, một lần bị Lục Ly tiêu hết.

Vũ Hóa Thần lại lấy ra hơn hai ngàn viên Hồn Tinh đưa cho Hàn Vô Tâm, bảo hắn đi kết toán với hội đấu giá.

Hàn Vô Tâm không khách khí, dù sao số lượng lớn như vậy, hắn cũng không làm chủ được. Hắn phái một trưởng lão đi kết toán với hội đấu giá, đồng thời thu hồi vật phẩm mua được.

Hội đấu giá còn đấu giá một vật phẩm nữa, nhưng đám người Lục Ly lại căn bản không quan tâm, thậm chí còn không xem. Chờ khi hội đấu giá kết thúc, Hàn gia trưởng lão đã trở lại, móng vuốt hoàng kim cực lớn đó cũng được cầm về.

Lục Ly tiếp nhận Hoàng Kim Thú Trảo, ánh mắt nóng rực, lần trước một giọt bản nguyên tinh huyết đã khiến hắn giác tỉnh được Long Ngâm Thần Kỹ, Hoàng Kim Thú Trảo này liệu có thể khiến hắn giác tỉnh được huyết mạch thần kỹ gì?

Đấu giá kết thúc, đám người Lục Ly và Hàn Vô Tâm lập tức về về Thần Hỏa Thành, tuy Lục Thủy Thành rất an toàn, nhưng vạn nhất đám người Tống Hà bí quá hoá liều thì sao?

Hàn Vô Tâm lập tức đi tìm bọn tộc trưởng và đại trưởng lão của Hàn gia để thương nghị, đám người Lục Ly thì về trong thành.

- Vũ Hóa Thần, Minh Vũ các ngươi hộ pháp giúp ta.

Sau khi Lục Ly trở về, lập tức chuẩn bị nghiên cứu Hoàng Kim Thú Trảo đó, nếu có thể luyện hóa, loại chuyện này không nên trì hoãn, luyện hóa càng sớm càng tốt.

Vũ Hóa Thần thủ hộ ở đại sảnh, Minh Vũ thì thủ hộ bên cạnh Lục Ly. Lục Ly tiến vào trong một căn phòng, đóng cửa lại, từ trong không gian giới lấy ra Hoàng Kim Thú Trảo đó.

Thú trảo này rất lớn, sáu móng sắc mỗi một cái đều to bằng cánh tay, cường tráng hữu lực, móng tay bên trên rất sắc bén, giống như sáu thanh lợi nhận. Nếu bị móng vuốt này cào trúng, e là sẽ trực tiếp bị cào thành thịt nát?

Trên thú trảo tỏa ra một cỗ thú uy cường đại, đây còn là một thú trảo đã bị chặt bỏ, hơn nữa không biết đã được cất giữ bao nhiêu năm rồi, Nếu là lúc còn sống, con cự thú này liệu còn khủng bố tới mức nào?

Tiểu Bạch đột nhiên bị kinh động, từ trong tay áo bắn ra, nhìn thấy thú trảo, mắt nhỏ lộ ra vẻ ngưng trọng và sợ hãi, sau đó lập tức thối lui đến góc tường, không dám tới gần.

Lục Ly nhìn Tiểu Bạch, lại lật xem thú trảo từ trong ra ngoài, không biết nên xuống tay như thế nào. Huyết mạch trong cơ thể hắn cũng không ngừng sôi trào, Ngân Long Ấn Ký sau lưng lấp lánh quang mang, vẫn không ngừng chạy quanh, mắt cũng nổi ngân quang.

Suy nghĩ một lát, chậm rãi rót huyền lực từ trong tay vào trong thú trảo, muốn xem có phản ứng gì không. Kết quả khiến Lục Ly rất thất vọng, quán chú huyền lực thời gian hai nén hương, thú trảo vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Hắn nhíu mày nhìn một hồi, lấy ra một thanh chủy thủ bổ vào thú trảo, một tia lửa sáng lên, chủy thủ trượt đi, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong thú trảo.

- Thiếu chủ!

Minh Vũ nói:

- Nhục thân của huyền thú cường đại đều rất khủng bố, bên trong thú trảo này ẩn chứa ba giọt bản nguyên tinh huyết. Nếu có thể bổ ra, đã sớm bị người ta lấy đi tinh huyết rồi. Nếu thú trảo này không phải cường giả dùng áo nghĩa cường đại thì không thể phá ra đâu.

Lục Ly gật đầu, đột nhiên nhìn Tiểu Bạch, hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi có thể cắn ra được thú trảo này không.

Tiểu Bạch lắc lắc đầu, không biết là không thể cắn hay là không dám cắn. Lục Ly chỉ có thể thu hồi ánh mắt, tất cả dựa vào chính mình rồi.

Máu Ttong cơ thể càng lúc càng sôi sục,

giống như sắp phá mạch máu trào ra, trong lòng Lục Ly khẽ động, đột nhiên dùng chủy thủ cứt ngón tay mình.

Mấy giọt máu nhỏ lên trên thú trảo, thú trảo đột nhiên bốc lên khói trắng, tiếp theo toàn bộ thú trảo không ngờ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà tan ra, bốc khói xì xì. Đồng thời một cỗ khí huyết cường đại từ trong thú trảo truyền ra, khiến Minh Vũ cũng cảm thấy linh hồn đang run rẩy.

- Thiếu chủ cẩn thận!

Minh Vũ biến sắc, vươn tay ra muốn tóm lấy thú trảo muốn ném đi, Lục Ly lại quát lớn:

- Đừng động!

Lúc ban đầu Lục Ly cũng muốn ném thú trảo đi, nhưng hắn lại phát hiện sau khi thú trảo tan ra thì hóa thành từng đạo năng lượng ùa vào trong tay phải mình.

Hắn phát hiện ngân long huyết mạch sau lưng càng hưng phấn hơn, hắn tất nhiên không thể vứt bỏ thú trảo, hắn nhìn thú trảo, lại phẫn nộ quát Minh Vũ:

- Cứ chờ xem lát nữa có chuyện gì, đừng động tới ta, nếu thân thể ta có dị biến, dùng thế trấn áp ta. Yên tâm... Ta sẽ không sao đâu, thú trảo này có lợi ích cực lớn đối với ta.

Nói xong, Lục Ly ngồi xuống, dùng tâm niệm cảm ứng năng lượng đang tiến vào cánh tay. Tốc độ hòa tan của thú trảo đó càng lúc càng nhanh, từng đạo năng lượng màu hoàng kim tiến vào trong tay phải Lục Ly.

Trong thú trảo có ba đạo quang mang đỏ như máu sáng lên, chính là ba giọt bản nguyên tinh huyết, cũng đang ùa vào trong tay phải Lục Ly rất nhanh.

- A.

Lục Ly lập tức gào thét thống khổ, may mà hắn đang ở trong phòng kín, cửa phòng còn đóng chặt. Nếu không một tiếng hét này e là đã kinh động tới cả tòa thành phụ cận, hắn nhìn thấy Minh Vũ hoảng sợ lao về phía hắn, lại nén đau giận dữ hét:

- Trấn áp ta, mau!

Mắt Minh Vũ, cuối cùng vẫn lựa chọn phục tùng ý chí của Lục Ly, hắn phóng ra thế trấn áp Lục Ly.

Bình Luận (0)
Comment