Vũ Hóa Thần từ bên ngoài xông vào, nhìn thấy Lục Ly đang ngã vật xuống đất, vẻ mặt thống khổ, vội vàng kinh hô:
- Thiếu chủ, ngươi làm sao vậy ngươi làm sao vậy?
Trên tay Lục Ly vẫn có cầm thú trảo, lúc này đã hòa tan hơn nửa, lại vẫn đang cuồn cuộn không ngừng tan ra. Tay phải Lục Ly lúc này đã trở nên đỏ rực, giống như sắp bốc cháy, tay áo toàn bộ rách bươm, mạch máu trên cánh tay nhô lên, nhìn vô cùng dữ tợn.
Thế của Minh Vũ vừa yếu đi, thân thể của Lục Ly lại có thể động, mắt hắn đỏ rực nhìn Vũ Hóa Thần, nói:
- Ai cho ngươi vào? Ra ngoài!
Vũ Hóa Thần rụt đầu lại, sờ sờ mũi đi ra ngoài. Lục Ly gì nhìn Minh Vũ, người sau chỉ có thể lại dùng thế trấn áp.
- A.
Lục Ly không nhịn được, lại phát ra một tiếng hét thảm, nhưng bởi vì bị thế trấn áp, muốn hét cũng không hét ra tiếng. Lúc này hắn đích xác đang vô cùng thống khổ, loại cảm giác đó là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, nếu không phải Minh Vũ dùng thế trấn áp hắn, nói không chừng hắn sẽ có xung động chặt bỏ tay phải của mình.
Trong Long Đế Trủng, hắn luyện hóa một giọt bản nguyên tinh huyết, khi đó cảm thấy mỗi một khối cơ nhục, xương cốt, da thịt trên người đều đang bốc cháy.
Hiện tại trong cơ thể hắn lại có ba giọt bản nguyên tinh huyết tiến vào, hơn nữa toàn bộ đều tập trung trên tay phải. Có thể tưởng tượng được thống khổ mà hắn phải thừa nhận lúc này khủng bố ra sao, tay phải có cảm giác giống như bị một vạn con trùng tử đang cắn xé, mỗi một đoạn xương cốt cơ nhục, mỗi một tấc da đều thống khổ vạn phần.
Lục Ly ở Tà Vu Sơn thừa nhận dày vò giống như địa ngục ba ngày ba đêm, hiện tại loại thống khổ này hắn vẫn miễn cưỡng có thể thừa nhận được. Hắn ép mình không được hôn mê, bởi vì hắn phải từng thời từng khắc biết tình huống của cánh tay mình, vạn nhất thú trảo và ba giọt tinh huyết này không phải có lợi cho hắn, hắn cũng chỉ có thể cường hành chém đứt tay mình.
Thú trảo triệt để biến mất, hóa thành khí lưu màu vàng ùa vào trong cánh tay của Lục Ly, rất kỳ quái là, những khí lưu màu vàng và ba giọt bản nguyên tinh huyết này không tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ dừng lại trong tay phải. Toàn bộ huyết nhục ở tay phải đều giống như đang bốc cháy, nơi khác trên thân thể lại không sao.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly bị tra tấn lại không thể hét lên, loại thống khổ này kéo dài cả nửa canh giờ, lại vẫn chưa tới được cực hạn.
Minh Vũ ở bên cạnh nhìn mà sợ hết hồn, nhìn thiếu chủ nằm trên mặt đất không ngừng gào thét, hắn cũng thầm bội phục, nếu đổi lại là người bình thường e là đã sớm ngất đi rồi.
Lại qua ba nén hướng, nóng rực và thống khổ giống như bị xé rách từ trong cánh tay truyền đến dần dần yếu đi, Lục Ly giống như hư nhược nhắm mắt lại, thở dốc từng hơi.
- Kết thúc rồi à?
Minh Vũ làm yếu đi sự trấn áp của thế, phóng ra thần niệm, muốn kiểm tra cánh tay của Lục Ly rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một giây tiếp theo!
Con ngươi của Minh Vũ đột nhiên co rút lại, bởi vì hắn phát hiện cánh tay Lục Ly không ngờ bắt đầu biến hóa. Trên da thịt xuất hiện một mảng vảy, mỗi một vảy đều rất giống với vảy trên thú trảo, khác nhau là vảy trên tay Lục Ly là màu bạc, trên thú trảo lại là màu vàng.
Càng khiến Minh Vũ kinh dị là, cánh tay gầy guộc nhỏ bé của Lục Ly lại trở nên thô to hơn mấy phần, năm ngón tay cũng dài ra, móng tay mọc ra rất nhanh, còn cong lại, tỏa ra chất cảm kim loại và khí tức lạnh như băng, giống như một thanh phong nhận.
- Cái này...
Chờ sau khi cánh tay của cánh tay hoàn thành dị biến, Minh Vũ hít một hơi lạnh. Nửa cánh tay của Lục Ly không ngờ biến thành một thú trảo, một thú trảo màu bạc!
Lục Ly mua một thú trảo của dị thú thượng cổ, sau đó nhỏ một giọt máu, thú trảo của dị thú đó không ngờ lại bốc khói. Bị máu của Lục Ly ăn mòn, biến mất từng chút một, cuối cùng bị ăn mòn toàn bộ, tay của Lục Ly thì biến dị, biến thành một thú trảo...
Tay một người lại biến thành thú trảo à?
Đây là chuyện quỷ dị cỡ nào? Cộng thêm ngân quang trong mắt Lục Ly và khí tức trên người hắn, lúc này Minh Vũ cảm thấy Lục Ly đã biến dị.
Biến dị không phải là chuyện tốt!
Một người có thể tu luyện các loại huyền kỹ, áo nghĩa, có thể có thần thông của dị thú. Nhưng người chính là người, thân thể không thể dị biến, nếu không thì sẽ biến thành quái vật, không còn là nhân loại thuần túy.
Minh Vũ từng nghe nói, có chủng tộc đặc thù gọi là thú nhân, thân thể có rất nhiều chỗ có đặc trưng của thú. Loại thú nhân này rất không được Nhân tộc thừa nhận, nếu cánh tay của Lục Ly sau này cứ biến thành như vậy, e là trở lại Lục gia cũng không thể nhận tổ quy tông? Dù sao Lục gia chính là một trong các vương tộc, có một đệ tử thú nhân? Lục gia sẽ mất mặt.
Minh Vũ nhíu mày, thầm trách cứ Lục Ly lỗ mãng.
Lục Ly nhắm mắt lại, vẫn đang thở dốc từng hơi, dường như không biết nửa cánh tay của mình đã biến dị, biến thành thú trảo, e là ngay cả đũa cũng không cầm nổi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau nửa canh giờ Lục Ly cuối cùng cũng khôi phục, cánh tay không còn cảm giác nóng rực. Hắn nghỉ ngơi nửa canh giờ, khôi phục được một chút, nằm ngửa trên mặt đất, mở mắt thở hắt ra một hơi, cảm khái:
- Đau chết ta mất.
Minh Vũ nhíu mày, ngưng trọng nói:
- Thiếu chủ, ngươi... Không sao chứ?
Lục Ly nhìn Minh Vũ, thấy hắn đang nhìn mình như nhìn quái vật, nhếch miệng cười nói:
- Không sao, Minh Vũ, sao ngươi lại dùng loại ánh mắt này mà nhìn ta?
Minh Vũ bĩu môi, chỉ vào cánh tay Lục Ly, nói:
- Thiếu chủ, ngươi nhìn tay phải của ngươi đi.
Lục Ly không để ý, giơ tay phải lên nói:
- Ha ha, ngươi cho rằng ta đã biến thành quái vật à? Thu!
Cùng với một tiếng hét lớn của Lục Ly, trên cánh tay Lục Ly lóe lên ngân quang, những vảy đó chậm rãi ẩn vào trong cơ thể, ngón tay và móng tay cũng biến thành ngắn lại, cuối cùng biến về nguyên dạng, không khác gì tay còn lại.
- Cái này...
Minh Vũ mở to hai mắt, nhìn cánh tay trắng nõn của Lục Ly, kinh ngạc nói:
- Thiếu chủ, tay ngươi không biến dị à?