Mấy chục cường giả không gây chú ý tiềm hành, thần niệm cũng xem xét bốn phía hủy Mộng Trạch có một ít thần văn tàn phá, khi tiềm hành rất tốn sức, sơ sẩy một cái là đụng chạm thần văn. Vì không kinh động bên lão ma ở bên trong, nhị trưởng lão hạ lệnh nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể đụng vào những thần văn sót lại.
Tiến lên mấy vạn dặm, bọn họ đã đi vào sâu bên trong Thủy Mộng Trạch, thần văn ở đây càng dày đặc. Đám người nhị trưởng lão xem xét bốn phía, thầm nghi ngờ, bọn họ tiến lên lâu như vậy, tại sao còn chưa gặp đám lão ma?
Oong!
Đột nhiên trong một chỗ đầm lầy phía sau bên trái phát sáng, ánh sáng chạy lung tung như những con rắn lửa, mặt đất gần nghìn dặm nhanh chóng sáng lên.
Nhị trưởng lão giận dữ, trầm giọng quát:
- Là ai xúc động thần văn?
Một đám cường giả nhìn nhau đầy vô tội.
Một trưởng lão quét thần niệm, nói:
- Hình như không phải thần văn công kích? Không đúng, đây là... thần văn truyền tống!
Oong!
Từng luồng sáng bao trùm đám cường giả vào, tiếp đó chúng cường giả biến mất tại chỗ. Mắt Nhị trưởng lão lóe tia sáng hoảng loạn, hắn bỗng cảm thấy bất an, cảm giác ngửi được mùi âm mưu.
Nhị trưởng lão cũng bị ánh sáng bao phủ vào, một luồng sáng trắng vụt qua, hắn xuất hiện ở núi hoang cách mạn bắc Thủy Mộng Trạch ngoài mấy nghìn dặm. Hắn vừa đi ra lập tức như gặp kẻ địch lớn, sợ xung quanh có cường giả phục kích. Nhị trưởng lão tra xét bốn phía, phát hiện không có võ giả nào.
- Chẳng lẽ thần văn truyền tống kia vốn có trong Thủy Mộng Trạch? Chưa nghe bao giờ.
Nhị trưởng lão mơ hồ chớp chớp mắt, hắn bay nhanh trong không trung, trong tay hắn thúc đẩy một miếng ngọc phù, kêu gọi cường giả khác trụ tập tới chỗ mình. Nhị trưởng lão tìm được thám báo ở gần đó, kêu họ đưa tin tìm chí cường giả khác, khiến bọn họ tập hợp trong thành trì lân cận.
Bay hơn một canh giờ, hắn gặp được hai trưởng lão. Hai trưởng lão cũng đều không hiểu ra sao, không hiểu sao đột nhiên bị truyền tống rời khỏi. Nhị trưởng lão cũng rất buồn bực, mang theo hai trưởng lão đi một tòa thành trì trung đẳng gần đó tập hợp.
Chờ bọn họ đến tòa thành trì thì trong thành đã tụ tập hơn mười trưởng lão, nhị trưởng lão bớt lo. Xem ra chỉ là không cẩn thận xúc động thần văn truyền tống trong Thủy Mộng Trạch, không bao lâu sau toàn bộ chí cường giả đều sẽ đến đây hội hợp.
Đợi ba ngày sau, nhị trưởng lão phát hiện không đúng, bởi vì hắn phát hiện tổng cộng chỉ có hơn ba mươi chí cường giả đến thành trì này, còn có hơn hai mươi chí cường giả không lại đây. Căn cứ nhóm thám báo điều tra, có mười mấy chí cường giả chia nhau ba, bốn người một tổ bay hướng phương xa, thập trưởng lão mất tích.
Nhị trưởng lão vội vàng khiến nhóm thám báo đi truyền lời, kêu các chí cường giả quay về, đừng xé lẻ nữa, cẩn thận trúng kế.
Bọn họ lại lần nữa chờ đợi hơn một ngày, một thống lĩnh Xích Hầu bay vọt tới, đi vào trong thành, quỳ một gối trước mặt nhị trưởng lão, đau xót nói:
- Nhị trưởng lão, xảy ra chuyện rồi! Cách mấy nghìn vạn dặm về phía tây phát hiện chiến đấu, chờ thám báo bên kia đi qua thì phát hiện tam trưởng lão đã bỏ mạng!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Nhị trưởng lão cùng một đám cường giả hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tuy rằng chỉ là phát hiện tam trưởng lão bị giết, nhưng việc này chứng minh lần này quả thực là quỷ kế của kẻ địch, hơn nữa không có tin tức của thập trưởng lão, chứng minh rất có thể đã gặp nạn.
Quả nhiên...
Lại lần nữa quá nửa ngày sau, bên Dung Thành có một trưởng lão truyền tống qua, mang đến một tin dữ, ngọc phù bản mệnh của mười chí cường giả đều vỡ vụn.
Việc này đã truyền báo về Trường Lão Đường, đại trưởng lão làm ra chỉ thị, toàn bộ cường giả không được hành động lỗ mãng nữa, tất cả ở yên trong thành, chờ hắn lại đây rồi tính.
Nhị trưởng lão không dám đưa tin về nữa, không dám nói tiếng nào, bởi vì các trưởng lão chết trận, chí cường giả của tộc quần phụ thuộc cộng lại đã có bốn, năm mươi người, trong đó Quánh tộc đã chết ba mươi mấy trưởng lão, đây đã là tổn thất vô cùng to lớn.
Mặt ngoài Quánh tộc chỉ có khoảng một trăm trưởng lão, bây giờ chết hết một phần ba. Hơn nữa có mười một trưởng lão còn ở bên ngoài, ai biết có khi nào xảy ra chuyện? Tiếp tục chết người thì sẽ dao động nền móng của Quánh tộc.
Không thể tùy tiện cử cường giả Đại Viên Mãn đi, Quánh tộc chiếm cứ nhiều giới diện như vậy, có địa bàn lớn như thế, không còn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn thủ thì sẽ ra hỗn loạn lớn. Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ đều thỉnh cường giả Đại Viên Mãn đi xử lý?
Còn một điều nữa, trưởng lão thương vong quá nhiều cũng làm giảm uy danh của Quánh tộc. Những đại tộc sẽ thấy Quánh tộc vô dụng vậy sao? Trưởng lão của bọn họ bị giết dễ thế sao? Vậy phải chăng liên hợp lại có thể thoải mái diệt Quánh tộc? Chia cắt địa bàn của bọn họ?
Còn có tộc quần thực lực xấp xỉ Quánh tộc, bọn họ đều sẽ xem nhẹ Quánh tộc, khinh thường Quánh tộc, cứ thế mãi Quánh tộc sẽ không ngừng suy yếu xuống, cuối cùng bị diệt tộc.
Không còn uy danh, mỗi người đều xem nhẹ ngươi, đều sẽ khi dễ ngươi!
Cho nên đại tộc đặc biệt chú trọng thanh danh, tôn nghiêm của bọn họ không cho phép khiêu khích một chút nào. Lần này uy nghiêm của Quánh tộc bị khiêu khích, còn chết nhiều trưởng lão. Nếu không làm việc cẩn thận sẽ dao động căn cơ của Quánh tộc, rồi Quánh tộc sẽ đi hướng suy nhược, thậm chí bị diệt tộc.
Lại lần nữa đợi ba ngày, một đám tin dữ không ngừng truyền đến, những trưởng lão đuổi giết lần lượt bị đánh chết, nhóm thám báo phát hiện gần chiến trường có dấu vết bị lửa đốt, chứng thực là Lục Ly ra tay.
Nhị trưởng lão vội vàng khiến nhiều thám báo phát động, đi tìm kiếm những trưởng lão còn lại, khiến bọn họ về hết. Các trưởng lão ở trong thành đều bị cấm ra ngoài, chờ đợi đại trưởng lão đến đến rồi tính.
Ầm!
Bên trên một mảnh đất hoang dã, một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị một đao chém chết, Lục Ly thu lại cái đỉnh, mấy cường giả gần đó lập tức đon đả tới gần.
Phàn Tăng ở đây, hắn chắp tay nói lời nịnh bợ:
- Đại nhân thật lợi hại nha, một lần nữa nhẹ nhàng chém giết một lèo. Đại nhân, gần đây hình như còn có một trưởng lão Quánh tộc, chúng ta tiếp tục đi giết hắn chứ?
- Bỏ đi!