Tứ trưởng lão Tê Viên tộc căn dặn, không quản xảy ra bất kỳ tình huống gì, chỉ cần tất cả cường giả tụ lại một nơi, Lục Ly liền không có cơ hội. Còn về quân đội, chết nhiều chút cũng không sao, đừng để trúng kế điệu hổ ly sơn là được.
Một khi tìm tới cơ hội, nhất kích tất sát!
Đây chính là sách lược của Tứ trưởng lão, tìm ra sơ hở của Lục Ly, sau đó tất cả cường giả cùng lúc động thủ, oanh giết Lục Ly.
Nếu thực sự không có cơ hội, vậy thì cũng không cần nóng nảy, bọn hắn đánh thẳng tới Vô Tẫn Thần Khư, trực đảo Hoàng Long. Chỉ cần bọn hắn không loạn, Lục Ly tất loạn, sau cùng nhất định sẽ tìm được cơ hội giết chết Lục Ly.
Chiến thuyền khoái tốc phá không lao đi, không ngừng lấy dù chỉ một nhịp, đa phần chiến thuyền bị thu lại, chỉ còn ba bốn ngàn chiếc chiến thuyền song song tịnh tiến. Thần niệm chúng cường giả đảo quanh bốn phía, bất kỳ gió thổi cỏ động nào đều bị bọn hắn cảm giác được.
Một nén hương, nửa canh giờ!
Xung quanh một mực bình an vô sự, yên tĩnh đến đáng sợ, chúng cường giả dần bình tĩnh lại. Liên tục thăm dò không sao cả, nhưng tinh thần cao độ giới bị, vậy liền khó chịu. Bởi thế thỉnh thoảng lại có cường giả bắt đầu lười biếng, rốt cuộc nhiều người cùng giám sát như vậy, thiếu một hai người cũng đâu có sao.
Xoẹt xẹt!
Trước mặt đột nhiên xuất hiện không gian ba động, tiếp sau một đạo đao mang kinh thiên sáng lên, đao mang kia lóe lên một cái rồi tan biến, giây sau liền đã xuất hiện trên đầu một chiếc chiến thuyền. Có tiếng nổ kinh thiên vang lên, một chiếc chiến thuyền nổ tung, trên chiến thuyền có mấy ngàn võ giả, quá nửa trong số đó bị đao mang xé xác, nửa còn lại cũng bị chấn thương.
Thân hình Lục Ly hiển lộ ra, sau đó lần nữa tan biến, không thấy tăm hơi đâu. Chúng cường giả xông ra khoang thuyền, bất thần tập kích về nơi Lục Ly vừa xuất hiện. Hơn mười đạo công kích gào thét lao đi, nhưng còn chưa kịp kích thương thì Lục Ly đã lần nữa biến mất.
Từng đội từng đội quân sĩ vọt ra, bay múa công kích tứ xứ, nhất thời loạn thành nhất đoàn, nhưng Lục Ly sau một kích thành công liền lập tức tiềm ẩn, đám người này biết đi đâu mà tìm? Bận rộn suốt nửa canh giờ mà không thu hoạch được gì, Tứ trưởng lão đành phải hạ lệnh tiếp tục đi tới. Hắn và chúng cường giả thương nghị một phen, nếu Lục Ly lần nữa ra tay, bọn hắn nhất định phải phản ứng với tốc độ nhanh nhất. Mỗi cường giả phóng thích công kích kiểu gì, bọn hắn đều sớm thương nghị sẵn.
Chưa tới nửa giờ, từ đằng sau xuất hiện không gian ba động, tiếp đó một đạo đao mang hiện ra, hung hăng bổ lên một chiếc chiến thuyền, chiến thuyền này tức thì nổ tung, lại có hơn một ngàn quân sĩ bị giết.
Bên này cường giả lập tức xuất động, gần như ngay sau khi Lục Ly tấn công, tất cả cường giả đều đồng loạt ra tay, như lợi kiếm lao vút mà đi. Hai cường giả phóng thích một loại pháp tắc không gian cầm cố khu vực bên kia, số cường giả còn lại thì điên cuồng oanh kích vùng không gian bị phong ấn này.
Đánh suốt hơn một nén hương, kết quả vẫn không chút hiệu quả, không chỉ không oanh giết được Lục Ly, thậm chí còn chẳng thấy có bất kỳ dấu vết nào. Lại đánh thêm một nén hương, Tứ trưởng lão đành chịu phất phất tay, toàn bộ cường giả lui về, chiến thuyền tiếp tục đi tới.
Ngay sau khi bọn hắn rời đi, thân hình Lục Ly từ từ hiện ra, chỉ là hắn đi ra cũng vẫn giữ nguyên trạng thái tiềm ẩn, dù có cường giả tiềm phục gần đó thì cũng không phát hiện được. Hắn khoái tốc đuổi theo, bắt kịp chiến thuyền, thăm dò một lượt, sau đó lại tiếp tục tấn công.
Đánh xong một lượt, lập tức tiến vào pháp giới, rất nhanh chúng cường giả gào thét lao ra phản kích, lại chỉ có thể đánh vào khoảng không, không cách nào tổn thương hắn mảy may. Lục Ly có được pháp giới, thứ này ngang với tuyệt kỹ bảo mạng siêu cấp, có thể tiến vào pháp giới trong nháy mắt, ai cũng đừng hòng tìm ra được.
Cứ vậy hết lần này tới lần khác...
Ba ngày sau, Lục Ly ra tay hơn trăm lần, mỗi lần đều đánh giết một hai ngàn quân sĩ. Ra tay hơn một trăm lần bằng với chém giết mười mấy hai mươi vạn quân đội, chẳng qua chút quân đội ấy với ba tộc mà nói thì chỉ là mưa bụi lất phất, không tính là gì.
Khiến cường giả ba tộc và Tê Viên tộc căm phẫn chính là, rõ ràng mỗi lần bọn hắn đều lấy tốc độ nhanh nhất xông đi qua, song mỗi lần đều không kích trúng Lục Ly. Cảm giác cứ như thể Lục Ly có thể vô thanh vô tức thuấn di, bọn hắn không cách nào bắt được, không cách nào kích trúng, càng đừng nói đánh giết Lục Ly.
Tứ trưởng lão không khỏi có chút hối hận, thậm chí nảy sinh ý định rút lui, nhưng khoác lác đã nói ra rồi, hắn làm sao có thể rút quân? Thế là đành phải cắn răng kiên trì.
Chết một ít quân đội không sao cả, dù quân đội có chết sạch hắn cũng không đau lòng, rốt cuộc đây đâu phải quân đội Tê Viên tộc bọn hắn. Lại nói quân đội này thực ra không có tác dụng gì đáng kể, đi theo chỉ là để chiếm giữ địa bàn rộng lớn ở Vô Tẫn Thần Khư mà thôi, chứ chủ yếu chiến đấu vẫn phải dựa vào cường giả.
Mấy ngày tiếp sau đó, Lục Ly không phóng thích sát chiêu cường đại nữa mà chỉ đơn thuần phóng thích Nguyên lực công kích, chẳng qua hắn phóng thích thông qua Vô Ngân Đao, vậy nên uy lực sẽ mạnh hơn nhiều. Mỗi lần cũng chỉ phóng thích hai lượt công kích, chém nát hai chiếc chiến thuyền, đánh chết bổ thương quân sĩ trên đó.
Mục đích then chốt của Lục Ly chính là hủy đi chiến thuyền, một khi toàn bộ chiến thuyền bị hủy, quân sĩ ba tộc chỉ còn nước phi hành, nhiều quân đội như vậy, tốc độ không nhanh nổi, đồng thời cũng rất dễ loạn, khi ấy hắn liền có thể tìm ra cơ hội. Chứ nếu không loạn, hắn làm sao đánh giết chí cường giả quân địch?
Lục Ly lấy tốc độ cực kỳ tấn mãnh hủy đi từng chiếc từng chiếc chiến thuyền, những chiến thuyền này đều có Thần Văn, song chỉ là thuyền vận binh phổ thông, làm sao chống đỡ được uy năng từ Chí Tôn thần binh?
Mỗi lần ra tay Lục Ly lại nhẹ nhàng hủy đi từng chiếc từng chiếc chiến thuyền. Cường giả ba tộc và Tê Viên tộc đều bó tay hết cách, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Ly tùy ý làm xằng, nhìn Lục Ly hủy đi chiến thuyền, đồ sát quân đội.
…