Chỉ trong mười ba ngày, tất cả chiến thuyền đều bị Lục Ly hủy sạch, không chỉ chiến thuyền đang đi mà còn bao gồm cả chiến thuyền bọn hắn thu lại, tổng cộng hơn một vạn chiến thuyền hóa thành tro bụi.
Quân sĩ cũng bị Lục Ly giết chừng sáu bảy mươi vạn, số lượng này nhìn có vẻ rất khủng bố, nhưng so với số lượng quân đội ba tộc thì chỉ là sợi lông trên chín con trâu. Quân đội tử thương không quan trọng, quan trọng là không còn chiến thuyền, vậy chỉ còn nước dựa vào phi hành mà đi. Trên đường bị Lục Ly đè ra đánh, quân tâm sĩ khí trượt dốc nghiêm trọng, không chỉ quân đội, ngay cả cường giả đều trong lòng mê mang, chiến ý suy sụp.
Đến sau, chúng cường giả công kích đều không mấy tích cực, ai nấy cũng có vẻ hữu khí vô lực. Bởi vì bọn hắn đánh thế nào đều vô dụng, như một đám kẻ ngu liên tục oanh kích hư không. Bọn hắn nghĩ đủ mọi cách, phóng thích vô số sát chiêu, cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, cảnh này khiến bọn hắn khó tránh khỏi nhụt chí, bất lực.
Thậm chí ngay cả Tứ trưởng lão đều bắt đầu hoài nghi, liệu đến cùng bọn hắn có thể đánh giết Lục Ly hay không? Dù tới được Vô Tẫn Thần Khư liệu có hữu dụng? Trong lòng ai nấy đều có dự cảm chẳng lành, chuyến này đối với bọn hắn mà nói liệu có phải là đường xuống Hoàng Tuyền? Bọn hắn liệu có chết ở Vô Tẫn Thần Khư?
Có một điểm bọn hắn đã có thể xác định, thuật tiềm ẩn của Lục Ly quả nhiên thiên hạ vô song, tất cả cường giả tiệm cận đại viên mãn đều không thấy được hắn, Lục Ly có được thanh danh lớn đến vậy hoàn toàn không phải nhờ thổi phồng, hắn có bản lĩnh thật sự.
Sau khi hủy sạch chiến thuyền, Lục Ly vẫn tiếp tục tập kích đánh lén, lần này đối tượng tập kích là đại quân. Bởi vì không có chiến thuyền, thế nên quân sĩ tập trung lại càng dễ thành miếng mồi ngon cho hắn ra tay đồ sát. Nếu quân sĩ phân tán ra, thần niệm chúng cường giả liền không cách nào bao trùm hết được, nói chung ngược xuôi gì cũng là đường chết.
Tốc độ Lục Ly cực nhanh, nhiều quân sĩ như vậy phi hành cùng nhau, tốc độ tự nhiên muốn nhanh cũng không được. Vốn ngồi trên chiến thuyền, đi qua chỉ cần mười ngày, nhưng giờ chí ít phải cần mất một tháng. Một tháng có vẻ ngắn, song lúc này lại cảm thấy dằng dặc dị thường, ai nấy đều sống trong hãi hùng hoảng loạn, nhất là quân sĩ ở ngoại vi, càng không biết lúc nào mình sẽ chết.
Lục Ly cũng có chút đâu đầu, mặc dù quân đội nhìn rất loạn, nhưng đám chí cường giả kia lại rất thông minh, một mực tụ tập ở trung tâm, chưa từng phân tán. Hơn hai mươi chí cường giả, Lục Ly còn chưa lớn gan đến độ chủ động đi tập kích, làm vậy rất dễ bỏ mạng. Hắn chỉ có một chiếc đỉnh, chỉ có thể ngăn trở công kích từ một mặt mà thôi.
Thế là đành phải phái ra một tên vương bài Tử Thần, mang theo tín vật đi về trước, để đám người Lạp đại nhân tiềm phục đi, con dân cũng tận lực sơ tán vào trong các nơi bí cảnh. Nếu hắn không cách nào đánh giết đám cường giả này trong hư không, vậy chỉ còn nước tới Vô Tẫn Thần Khư rồi từ từ tìm cơ hội giết sau.
Lục Ly nghĩ ra một vài cách, thử phân tán đám cường giả kia, đáng tiếc bọn này một mực hành động với nhau, hình bóng không thôi. Hắn vô kế khả thi, đành một đường theo sau đánh lén, chém giết từng chút từng chút, đè ép sĩ khí đối phương.
Lục Ly tính đi trước bố trí một ít Thần Văn, thử xem có thể truyền tống chia tách đám cường giả kia. Đáng tiếc nhiều quân đội thế này, dù có bố trí bao nhiêu Thần Văn cũng vô dụng, quân đội sẽ đi trước dò đường. Một tháng sau đó, Lục Ly tiếp tục đánh chết hơn trăm vạn quân đội ba tộc, lại chẳng giết được một tên chí cường giả nào.
Trước mặt đã là Vô Tẫn Thần Khư, Lục Ly hết cách, hắn đã tận lực. Rốt cuộc hắn không phải cường giả đại viên mãn, không phải tồn tại không gì không thể. Hắn đến đây là để trợ giúp, không phải để liều mạng, vì Vô Tẫn Thần Khư mà ném cả mạng nhỏ bản thân, vậy thì không đáng.
Hắn đã sai một tên vương bài Tử Thần đi trước thông báo cho Lạp đại nhân, nếu bọn Lạp đại nhân còn không tiến vào bí cảnh, vậy hắn cũng đành bó tay.
Bọn hắn muốn tìm chết, Lục Ly có thể ngăn được chắc?
Lượng lớn quân đội bắt đầu tiến vào Vô Tẫn Thần Khư, những cường giả kia lại không đi vào mà một mực trấn thủ ở lối vào, Lục Ly cũng đành phải chờ ở bên ngoài, ngàn vạn đại quân tiến vào mất đến hơn một tháng, đợi toàn bộ đại quân vào xong, những cường giả kia mới vào theo.
Lục Ly không đi theo mà tiến vào từ một lối khác, vừa vào liền tức tốc liên hệ vương bài Tử Thần, tìm hiểu tình hình Vô Tẫn Thần Khư. Vương bài Tử Thần này một mực giữ liên hệ với phía Lạp đại nhân, thế nên tương đối rõ ràng về tình hình Vô Tẫn Thần Khư.
Lục Ly truyền lời, Lạp đại nhân lập tức hành động. Vô số con dân được dời đi, dồn dập tiến vào trong các tiểu thế giới và bí cảnh. Có thể vào được bao nhiêu hay bấy nhiêu, Vô Tẫn Thần Khư có rất nhiều tiểu thế giới và bí cảnh, một tiểu thế giới có thể chứa được trên ức con dân. Những con dân này về cơ bản đều có chút tu vi, ở trong đó không ăn không uống mấy năm cũng vẫn cầm cự được.
Mặc dù chúng con dân đều khoái tốc tiến vào trong bí cảnh và tiểu thế giới, nhưng võ giả Vô Tẫn Thần Khư thực sự quá nhiều, đoán chừng vẫn còn hơn phân nửa con dân không vào được. Đương nhiên, tùy theo thời gian đẩy dời, nếu thêm chừng hai ba tháng, có thể sẽ có thêm một nửa võ giả vào được. Nhưng đây cũng là chuyện đành chịu, thời gian quá ngắn, những tiểu thế giới và bí cảnh kia cũng không nhét được nhiều võ giả như vậy.
Ở ngoài sáng Thiên Đế Tông đã giải tán, từ bên ngoài không thấy được Thiên Đế Tông, các đại tông phái khác cũng giải tán, tổng bộ tông phái không một bóng người. Tất cả đều tiến xuống lòng đất, song bọn Lạp đại nhân lại không tiến vào bí cảnh mà ẩn nấp đi.
Thiên Đế Tông tự nhận là Thần thủ hộ Vô Tẫn Thần Khư, bắt bọn hắn trơ mắt nhìn xem con dân bị tàn sát, bọn hắn tình nguyện chiến tử. Bọn hắn phân tán ẩn núp đi thế này cũng là chuyện tốt, rốt cuộc đại quân và cường giả ba tộc nhất thời không tìm thấy được, bọn hắn lại có thể bí mật thâm nhập ám sát, cung cấp chút trợ giúp cho Lục Ly.