Hai mươi ba người bắn ra, toàn là Quân Hầu cảnh, Quân Hầu cảnh đỉnh phong có tới tám người. Mạc Diệp cũng dẫn theo Mạc Cừu bay ra, bắn thẳng đến truyền tống trận.
Toàn bộ Bạch Dương Bảo xôn xao, nhiều năm qua, Mạc Diệp vẫn là lần đầu tiên triệu tập nhiều cường giả như vậy xuất động, hơn nữa nghe ngữ khí của hắn thì dường như đang vô cùng nổi giận, rất nhiều người đều nhao nhao nghị luận không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai mươi ba người bay tới quảng trường, một lão giả hỏi:
- Cung chủ, xảy ra chuyện gì vậy?
- Đừng hỏi nhiều!
Mạc Diệp nhảy vào một truyền tống trận, quát lớn:
- Mở truyền tống trận, các ngươi cũng lập tức tới thành trì phụ cận Lộc Thành, sau đó dựa vào tốc độ nhanh nhất tới Lộc Thành, truyền tống trận của Lộc Thành đã bị hủy. Sau khi các ngươi đến Lộc Thành thì lập tức bảo vệ một thiếu niên tên là Lục Ly, nếu ai muốn giết hắn, cứ giết không cần hỏi!
- Tuân mệnh!
Hai mươi ba người quát lớn, đều phóng tới mấy truyền tống trận, tuy truyền tống trận của Lộc Thành bị hủy, nhưng truyền tống trận của thành trì phụ cận lại vẫn còn.
Bọn họ truyền tống tới, lại chạy đến Lộc Thành cũng không mất thời gian bao lâu, dù sao tốc độ của Quân Hầu cảnh cũng rất khủng bố
Từng đạo quang mang ngút trời sáng lên, đám người Mạc Diệp ai nấy đều biến mất trong truyền tống trận, trong thành rất nhanh lại ầm ĩ, đều đang suy đoán đã xảy ra chuyện gì.
Mạc Diệp và Mạc Cừu đến một phủ thành gần Lộc Thành, sau đó lập tức truyền tống tới quận thành gần Lộc Thành nhất, rồi từ quận thành đó chạy tới, với tốc độ của Mạc Diệp nhiều nhất là mất thời gian hai nén hương.
- Sau hai lần truyền tống, Mạc Diệp đến gần quận thành đó. Hắn không để ý tới Mạc Cừu, tự mình phóng ra Bản Mệnh Châu, dùng tốc độ khủng bố phóng tới Lộc Thành.
- Người của Tống gia, các ngươi lớn mật lắm!
- Vừa bay Mạc Diệp vừa gầm lên, người của Tống gia hủy diệt truyền tống trận, đây vốn đã là phạm vào tối kỵ, hiện tại còn dám đuổi giết Lục Ly? Nếu Lục Ly đúng là nhi tử của người đó, bất luận Lục Ly sống hay chết, Tống gia lần này đều sẽ tan thành mây khói.
Quận thành Mạc Diệp truyền tống tới ở phía bắc Lộc Thành, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn, sau hai nén hương tường thành của bắc thành Lộc Thành đã ở trong tầm mắt.
Trên trời cao của Lộc Thành, Tống Phúc và Hàn Vô Khánh vẫn đang đại chiến. Hai người đánh ra chân hỏa, đều phóng ra áo nghĩa cường đại để công kích, không gian xung quanh không ngừng vỡ ra, khí tức khủng bố khiến con dân phía dưới sợ hãi không thôi.
Cũng may hai người đều có chừng mực, khống chế công kích tận lực không hại tới thành trì phía dưới, nếu không phía dưới đã sớm máu chảy thành sông rồi.
- Dừng tay!
Mạc Diệp từ xa đã gầm lên, giống như rồng ngâm hổ gầm, khí huyết cường đại tỏa ra, khiến người ta cảm thấy giống như một vầng mặt trời nóng cháy.
- Nhân Hoàng?
Công kích của Tống Phúc khựng lại, Hàn Vô Khánh thì mừng rỡ. Mạc Diệp giống như lưu tinh từ xa bay tới, hét lớn:
- Lục Ly ở đâu?
Sắc mặt Tống Phúc lập tức trở nên trắng bệch, Hàn Vô Khánh lập tức hét lớn:
- Phía đông, vị đại nhân này mau đi cứu viện, rất nhiều người của Tống gia đang đuổi giết hắn.
- Tốt lắm, Tống gia các ngươi chờ bị diệt tộc đi!
Mạc Diệp không công kích Tống Phúc, lưu lại một câu rồi hóa thành lưu tinh phía đông phía đông.
Thành trì phía dưới sôi trào, Bạch Dương Cung cung chủ đã tới, nói như vậy thiếu niên kia đúng là đệ tử trực hệ của Lục gia rồi?
Lục Ly và Minh Vũ, Vũ Hóa Thần đã chạy ra khỏi Lộc Thành được ngàn dặm, bọn họ đào tẩu trước một bước. Đáng tiếc tốc độ của Vũ Hóa Thần, Minh Vũ cũng không nhanh, lúc này đã bị Tống Hà và Tống Kiều đuổi kịp.
Vũ Hóa Thần đẩy Lục Ly về phía Minh Vũ, trong mắt hắn nổi lên hồng quang, cắn răng quát:
- Minh Vũ mang theo thiếu chủ trốn đi, để ta ngăn cản.
Sức phòng ngự của Vũ Hóa Thần cũng không tệ lắm, Tinh Hỏa Áo Nghĩa của hắn dung hợp với huyết mạch thần kỹ, sức phòng ngự mạnh hơn Minh Vũ. Nếu là Minh Vũ lưu lại, e là không cản được quá lâu.
Minh Vũ không nhiều lời, mang theo Lục Ly tiếp tục bay đi. Lục Ly nhìn Tống Hà và Tống Kiều từ xa bay tới, nổi giận gầm lên:
- Tống Hà, ngươi dám động tới người của ta, ngày sau ta tất diệt cả tộc của ngươi!
- Ha ha ha ha, ngươi muốn diệt Tống gia chúng ta à, thế thì hôm nay phải có thể sống sót được đã.
Tống Hà cười ha hả, hoàn toàn không để ý, hắn nhìn thấy huyết mạch ấn ký trên cổ Vũ Hóa Thần sáng lên, huyết mạch ấn ký trên cổ bản thân cũng sáng lên, Tống Kiều cũng vậy.
- Tinh Hỏa Liệu Nguyên!
Vũ Hóa Thần gầm lên một tiếng, quả cầu lửa bay múa đầy trời, từ bốn phương tám hướng thổi quét tới Tống Hà và Tống Kiều.
Tống Hà cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, kéo ra từng tàn ảnh, tốc độ đột nhiên đề thăng, không ngờ ngay cả Vũ Hóa Thần cũng rất khó nhìn thấu chân thân của hắn. Chờ hắn dùng thần niệm quét một cái, mới phát hiện Tống Hà đã vòng qua hắn, đuổi giết Minh Vũ và Lục Ly.
- Tống Kiều, tên này giao cho ngươi.
Thanh âm của Tống Hà từ xa xa truyền đến, hắn căn bản không nghĩ tới giao chiến với Vũ Hóa Thần. Hôm nay mục đích đến là kích sát Lục Ly, cướp đoạt Tiểu Bạch và Long Đế Quan. Kích sát những người còn lại chỉ là thứ yếu, Tống Hà sẽ không lãng phí thời gian ở trên người Vũ Hóa Thần.
Thân pháp của Tống Hà nhìn thì có chút tương tự với Di Hình Ảo Ảnh của Lục Ly, cả trời đều là những cái bóng, có điều của Tống Hà đều là tàn ảnh, của Lục Ly lại là phân thân. Tốc độ của hắn chỉ là đột nhiên đề thăng, khiến thị giác của người ta sinh ra ảo giác, hình thành rất nhiều tàn ảnh mà thôi.
- Dừng lại!
Vũ Hóa Thần kinh hãi, Minh Vũ chỉ là Quân Hầu cảnh tiền kỳ, một khi bị đuổi kịp, hắn và Lục Ly đều phải chết. Vũ Hóa Thần liều mạng đuổi theo Tống Hà, đánh ra từng con hỏa long, thổi quét về phía Tống Hà.
- Ha ha, tốc độ này của ngươi không ra gì rồi!
Tiếng cười lạnh của Tống Hà từ xa xa truyền đến, tốc độ lại đề thăng, thân thể lại biến thành từng đạo tàn ảnh. Hỏa long của Vũ Hóa Thần chỉ có thể đánh nát từng tàn ảnh, căn bản không đuổi kịp Tống Hà.