Ba người Tống gia vội vàng khom người, một người nói:
- Các hạ chính là Bạch Dương Cung cung chủ Mạc cung chủ, tại hạ Tống Vinh, Tống gia thập trưởng lão, tộc trưởng của chúng ta...
Vù vù.
Người của Tống gia còn chưa nói xong, trong tay Mạc Diệp xuất hiện một thanh trường kiếm, tùy ý quét qua, một đạo kiếm khí lóe lên rồi biến mất, sau đó ba cái đầu người đã bay lên.
- Ặc.
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều sợ run, Nhâm Hoàng này không nói tới câu thứ hai đã trực tiếp động thủ giết người? Hơn nữa thủ pháp giết người này quá khủng bố rồi? Một chiêu thuận tay, ba Quân Hầu cảnh đều không có phản ứng đã bị giết.
Lục Ly cũng bị dọa sợ, Nhân Hoàng cường đại như vậy à? Hơn nữa người này giết người không chớp mắt, một lời không hợp liền tiêu diệt ba người.
Mạc Diệp không thèm nhìn ba người đó lấy một cái, hắn không phóng thích Bản Mệnh Châu, cứ như vậy lăng không phi hành trong không trung, ánh mắt lại hướng về phía Lục Ly, nói:
- Lục Ly công tử, tại hạ Mạc Diệp, cung chủ của Bạch Dương Cung. Tại hạ đến chậm, khiến công tử bị kinh hãi, hổ thẹn.
Lục Ly hơi gật đầu, Vũ Hóa Thần Minh Vũ như trút được gánh nặng, nguy cơ lần này cuối cùng cũng trôi qua rồi. Có Mạc Diệp ở đây, Lục Ly về sau sẽ có thể thuận buồm xuôi gió.
Lục Ly nói:
- Mạc cung chủ quá lời rồi, ngươi tới rất đúng lúc. Nếu không phải có ngươi thì ba người chúng ta đã gặp nguy hiểm, đa tạ Mạc cung chủ đã cứu giúp.
Mạc Diệp cười nhạt, dừng một chút, sau đó nghiêm giọng hỏi:
- Công tử, mạo muội hỏi một câu, xin hỏi lệnh tôn có phải là... Lục Nhân Hoàng không?
- Hả?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đều hơi kinh ngạc, Mạc Diệp này sao một phát đã đoán trúng rồi? Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi không phủ nhận, hơi gật đầu.
Thấy Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lập tức bay xuống, Lục Ly phía trước Lục Ly, sau đó vô cùng kích động quỳ một gối nói:
- Mạc Diệp tham kiến tiểu thiếu gia!
Lục Ly nhướng mày, Mạc Diệp không ngờ lại hành đại lễ như vậy? Đây chính là Nhân Hoàng mà, nhìn vẻ mặt kích động của hắn, chẳng lẽ là bạn cũ của phụ thân mình?
Lục Ly ngây ra một lúc mới có phản ứng, vội vàng đỡ Mạc Diệp dậy, sau đó hỏi:
- Mạc cung chủ biết cha ta à?
Sau khi Mạc Diệp đứng lên lại không nói gì, thần thức quét một vòng, sau khi xác định phụ cận không có ai liền cười bảo:
- Không chỉ biết, còn từng may mắn được đi theo thiếu tộc trưởng nửa tháng, ừ... Toàn bộ đông bộ Trung Châu, từ Quân Hầu cảnh trở lên có lẽ không ai không biết phụ thân của ngươi.
- Thiếu tộc trưởng?
Trong mắt ba người Lục Ly lóe lên tinh mang, Lục Ly mơ hồ hỏi:
- Ý của ngươi là nói... Cha ta là thiếu tộc trưởng của Lục gia?
Lục Linh nói với Lục Ly, phụ thân là đệ tử trực hệ của Lục gia, lại không nói là thiếu tộc trưởng. Minh Vũ và Vũ Hóa Thần lại chỉ biết Lục Nhân Hoàng đến từ Lục gia, chuyện còn lại thì không biết gì cả.
Mạc Diệp có chút ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu tộc trưởng không nói với tiểu thiếu gia chuyện của hắn à?
Lục Ly gật đầu, Mạc Diệp lúc này mới giải thích:
- Thiếu tộc trưởng không chỉ là nhi tử của Lục gia tộc vương, còn là thiên tài biến thái nhất của Lục gia, đệ nhất thiên tài của toàn bộ Trung Châu trong mười vạn năm qua. Hắn hai mươi tuổi đã đột phá Nhân Hoàng, hơn nữa còn có thể càn quét Nhân Hoàng cảnh.
- Hai mươi tuổi...
Vũ Hóa Thần, Minh Vũ, Lục Ly đều có chút không biết phải nói gì, có điều Minh Vũ nhớ tới khi nhìn thấy Lục Nhân Hoàng, trông tuổi tác cũng không lớn, nhiều nhất chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho nên cũng bình thường trở lại.
Mạc Diệp trầm ngâm một lát, lại hỏi một vấn đề:
- Tiểu thiếu gia, thiếu tộc trưởng đang ở đâu? Hắn đã mất tích hai mươi năm rồi, đoạn thời gian hắn mất tích, Lục gia đã tìm tới phát điên rồi.
Miệng Vũ Hóa Thần khẽ động, Lục Ly thản nhiên nhìn lướt qua, Vũ Hóa Thần lập tức câm miệng. Minh Vũ trời sinh tính tình lạnh lùng, không hay chủ động nói chuyện, hỏi hắn có khi hắn còn chẳng buồn trả lời.
Lục Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này để sau rồi nói, về thành trước đã, Tống gia vẫn có người ở Lộc Thành.
- Được!
Mạc Diệp gật đầu, lấy ra một chiếc hoàng kim chiến xa, mang theo mọi người bay lên, một đường bay tới Lộc Thành.
Bên cạnh có một Nhân Hoàng đi theo, Lục Ly vô cùng an tâm, bay một lát hắn lại có chút kỳ quái hỏi:
- Mạc cung chủ, ngươi vì sao vừa liếc một cái liền nhìn ra ta là con trai của Lục Nhân Hoàng.
Mạc Diệp quay đầu lại nói:
- Đừng nói là ta, phàm là người từng thấy phụ thân ngươi đều có thể ngay lập tức nhìn ra được. Bởi vì ngươi rất giống với phụ thân ngươi. Có điều trên khí chất lại khác nhau, hắn là bề ngoài phong mang tất lộ, trên người có một cỗ khí chất khiến người ta tin phục, người thấy hắn đều sẽ vui lòng phục tùng đi theo hắn, nghe mệnh lệnh của hắn, lại không khiến người ta chán ghét. Ngươi bề ngoài nhìn thì khá là hiền hoà, hoàn toàn ngược lại với hắn.
- Thì ra là như vậy!
Lục Ly nhớ tới bức họa Minh Vũ từng cho hắn xem, Minh Vũ nói bộ dạng của hắn và phụ thân rất giống nhau. Hắn thầm gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Nơi này cách Lộc Thành cũng không xa, tốc độ của Vũ Hóa Thần không nhanh, rất nhanh đã bị đám người Tống Hà đuổi kịp. Cho nên chỉ mất nửa canh giờ là đám người Lục Ly liền chạy về Lộc Thành.
Bên Lộc Thành rất bình tĩnh, chiến đấu đã sớm kết thúc. Không phải người của Tống gia chủ động ngưng chiến, mà là cường giả của Bạch Dương Cung đến, người của Tống gia sao còn dám xằng bậy?
Ngoài đông thành, Tống Phúc, Tống Nguyên và một Quân Hầu cảnh đứng trong không trung, bên ngoài đều là Quân Hầu cảnh vây quanh. Hàn Vô Tâm, Hàn Vô Khánh thì đứng một bên, tất cả mọi người biết Mạc Diệp đã đuổi theo, cho nên bọn họ không đi theo, chờ Mạc Diệp trở về.
- Cung chủ!
Nhìn thấy Mạc Diệp dẫn theo đám người Lục Ly trở về, người của Bạch Dương Cung vội vàng hành lễ, Hàn Vô Tâm sau khi nhìn thấy Lục Ly thì thở phào như trút được gánh nặng, nhếch miệng mỉm cười.
Mạc Diệp hơi gật đầu, ánh mắt quét qua đám người Tống Phúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, nói:
- Tiểu thiếu gia, xử lý ba người này như thế nào?