Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- Chủ nhân, ngươi tuyệt đối đừng chạm vào pho tượng kia, ta cảm thấy chỉ cần thoáng đụng vào liền sẽ biến thành phấn vụn trong nháy mắt, ngươi cũng đừng áp sát quá gần, chỉ đứng xa xa nhìn vào là được rồi.
- A...
Lục Ly có chút hiếu kỳ, chậm rãi tới gần pho tượng. Lúc đến cách chừng mười trượng, trong đầu Lục Ly đột nhiên sinh ra cảnh báo, nếu cứ tiếp tục tới gần, hắn rất có thể sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm. Hắn không dám tới gần thêm, cứ thế đứng đấy quan sát.
Pho tượng kia không biết do vật liệu nào điêu khắc thành, nhìn qua không khác gì chân nhân, có thể thấy được rõ ràng lông tóc trên thân, da thịt như máu, tóc xanh như suối, khoác một thân váy dài màu xanh da trời, vóc dáng yểu điệu. Từ pho tượng này có thể thấy Băng Hậu là một nữ nhân vô cùng hoàn mỹ, là thượng thiên sủng nhi, tìm không thấy nửa điểm tì vết.
Lục Ly nhìn ra ngoài một lát, sau đó quét thần niệm đi qua, rất nhanh hắn liền phát hiện vấn đề, thần niệm hắn không quét được vào trong pho tượng, cảm giác có một lực lượng vô hình nào đó đang ngăn cản thần niệm hắn.
Hắn nghĩ nghĩ bèn khoanh chân ngồi xếp bằng, thúc giục đại đạo chi ngấn đi cảm ứng. Song vẫn không cách nào cảm ứng được vào trong pho tượng, chỉ thấy dường như có một tầng quang tráo mỏng bao phủ quanh pho tượng, khiến hắn không thể dò xét được bên trong.
- Đây không phải chân nhân!
Lục Ly xác định được một điểm, mặc dù pho tượng này sống động như thật, nhưng vẫn không phải chân nhân. Đây là vật chết, căn bản không có nửa điểm khí tức đặc thù của sinh linh, thậm chí thi thể đều không phải.
- Hàn khí được sinh ra từ trong bụng pho tượng.
Lục Ly còn cảm ứng được một điểm, hắn ẩn ẩn thấy được trong bụng pho tượng kia có một lỗ đen, lỗ đen chính đang không ngừng toát ra hàn khí, tựa hồ trong bụng pho tượng được nối liền với một thế giới khác.
…
Lục Ly tử tế đi cảm ứng, càng cảm ứng càng biết được trong pho tượng này có càn khôn. Nhất là bên trong pho tượng tựa hồ cất chứa một loại đạo vận thần bí kỳ dị nào đó, vô cùng hấp dẫn người, tựa như có một đạo lực lượng thần bí đang hấp dẫn Lục Ly, muốn hắn vào trong tìm tòi hư thực.
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn chăm chú cảm ứng, khóa chặt lỗ đen mơ hồ trong pho tượng, dần dần hắn đột nhiên cảm thấy thế giới trước mắt sáng lên, cảnh vật bốn phía biến đổi, hắn đi tới một mảnh đại địa thương mang, một mảnh đại địa ngập tràn băng tuyết.
Ở thế giới này, Lục Ly không cách nào thấy được rõ ràng cảnh vật bốn phía, chỉ có thể thấy được một mảnh thương mang, bốn phía toàn là gió tuyết, nơi đây không có gì cả, khắp nơi toàn là sông băng, là một mảnh thế giới chỉ có băng tuyết. Lục Ly quét nhìn một phen, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ đây chính là đầu nguồn của hàn khí?
Thế giới băng tuyết!
Thế giới này quá lạnh, lạnh đến mức khiến Lục Ly cảm thấy tê dại, không cách nào di động, chỉ có thể cảm giác tình hình quanh bốn phía. Hắn cảm giác được đây là một mảnh băng nguyên, trừ băng tuyết ra, cái gì đều không có. Chẳng qua, ở trong thế giới này Lục Ly lại cảm giác được một loại pháp tắc đạo ngấn băng tuyết rõ ràng dị thường.
- Băng tuyết từ đâu mà ra?
Trong đầu Lục Ly hiện lên nghi hoặc, tại sao thế giới này lại có băng tuyết? Sao băng tuyết ở đây lại rét lạnh đến thế? Bản chất băng tuyết là gì? Băng tuyết được hình thành như thế nào?
Trong đầu Lục Ly cứ thế bất giác hiện ra từng điều nghi hoặc, những nghi vấn này không cần hắn suy nghĩ liền đã tự động hiển hiện, Lục Ly cũng theo đó sa vào trầm tư.
Băng tuyết đến cùng là tồn tại thế nào, băng tuyết bản nguyên là cái gì? Nguồn gốc băng tuyết đến từ đâu?
- Băng là nước hóa, băng tuyết bản nguyên là nước?
Não hải Lục Ly bắt đầu thôi diễn, nước có thể hóa thành băng, băng sau khi hòa tan liền biến lại thành nước, bởi thế thôi diễn ra thì bản nguyên của băng là nước, nhưng nước lại không có thuộc tính băng, trước khi bị hòa tan, băng và nước hoàn toàn không có liên quan.
- Băng hẳn là nước kết hợp với năng lượng nào đó?
Sau gần nửa ngày thôi diễn, Lục Ly được đến một kết luận. Nước chính là nước, không phải băng. Sở dĩ nước sẽ biến thành băng tuyết, đó là bởi vì kết hợp với một loại năng lượng khác. Băng gặp phải hỏa diễm, cũng tức là gặp phải năng lượng nhiệt năng mới sẽ lần nữa hóa thành nước, chính nhiệt năng đã trung hòa năng lượng kia/
- Loại năng lượng đó là gì?
Lục Ly tiếp tục thôi diễn, mấy ngày sau, hắn được đến một kết luận, nước có thể kết thành băng là bởi vì hàn năng, nếu đã có nhiệt năng, vậy chắc chắn phải có hàn năng.
Vấn đề ở chỗ, hàn năng từ đâu mà đến? Nhiệt năng lại từ đâu mà đến?
Lục Ly phát hiện càng thôi diễn, nghi vấn càng lúc càng nhiều, quá trình này tựa hồ như đang theo đuổi bản chất thế giới, Lục Ly sa vào trầm tư, quên mất cả thời gian, quên mất cả hoàn cảnh nơi chốn hiện tại, quên đi pho tượng kia, chỉ muốn đi truy cứu bản chất, tìm ra chân lý.
Lúc này trong đầu hắn đột ngột hiện lên từng bức họa, đó là cảnh tượng nhìn thấy trên bức thư pháp trong thư phòng, hắn nhớ tới thế giới khởi nguyên, sinh ra, phát triển, hủy diệt...
Trong lòng hắn bất giác khẽ động, có lẽ những thứ trong cảnh tượng đó có thể giúp hắn thôi diễn ra những chân lý này.
Hắn không biết thôi diễn ra những cái này để làm gì? Giờ điều hắn nghĩ tới chỉ là không ngừng tiếp tục thôi diễn, thôi diễn đến khi phát hiện chân lý mới thôi. Lúc thôi diễn hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, Huyết Linh Nhi thấy thế liền không quản hắn mà tiếp tục đi lĩnh hội Thần Văn.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong lúc thôi diễn, Lục Ly hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Nhoáng cái đã hai mươi năm trôi qua, Lục Ly vẫn chưa tỉnh lại, trong hai mươi năm này hắn không ngủ không nghỉ dù chỉ một phút, cứ thế một mực đắm chìm vào thôi diễn.
Huyết Linh Nhi đợi hai mươi năm, thấy Lục Ly mãi vẫn chưa tỉnh lại, nó nhịn không được truyền âm. Lần này Lục Ly cả kinh hồi thần, mở mắt ra, thế giới băng tuyết tan biến, trước mặt vẫn là pho tượng kia, hắn thẫn thờ mất một lúc, lát sau mới hỏi:
- Huyết Linh Nhi, ngươi truyền âm làm gì? Có phải phát hiện được gì rồi không?