- Chủ nhân, ngài lại bế quan hai mươi năm.
Huyết Linh Nhi nhắc nhở, Lục Ly hơi ngớ, hắn cảm thấy đâu có lâu đến vậy, hệt như chỉ mới bế quan mấy tháng thôi mà. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy có chút nào mệt mỏi, trạng thái tinh thần vẫn luôn rất tốt. Hắn hồ nghi nội thị một phen, ngạc nhiên nhận ra linh hồn lại tăng trưởng mấy lần.
- Quái lạ!
Tròng mắt Lục Ly khẽ co rụt lại, nhìn cảnh tượng trong thư pháp có thể tăng trưởng linh hồn, giờ đắm chìm trong thế giới băng tuyết cũng có thể vô thanh vô tức tăng trưởng linh hồn, Băng Hậu Cung này đúng là quá tà môn.
Thời gian hai mươi năm, song hắn vẫn chưa thôi diễn hoàn tất, còn có rất nhiều tiết điểm then chốt chưa thôi diễn ra, không ngờ đã qua đi lâu vậy rồi.
Hắn nghỉ ngơi một lát, vội vàng lấy ra địa đồ Chủ Thần đi liên hệ Lục Linh, xác định bên kia vẫn không có đại sự, Lục Linh hoàn toàn đủ sức tự hành xử lý, Lục Ly bèn thu hồi thần niệm.
Trong lòng hắn có chút ngập ngừng, hắn cảm thấy thôi diễn thế này cũng chẳng mấy ý nghĩa, thôi diễn ra lại có thể làm gì? Dù có thể cảm ngộ pháp tắc băng tuyết, nhưng cũng chẳng giúp chiến lực hắn đề thăng lên được bao nhiêu.
Lục Ly từng gặp qua rất nhiều pháp tắc băng tuyết, trong vô số cường giả tiệm cận đại viên mãn mà hắn giao thủ qua cũng có không ít người hiểu được pháp tắc băng tuyết. Một ít pháp tắc băng tuyết đúng là rất mạnh, tỉ như có thể băng phong một phương không gian, tỉ như hạn chế tốc độ cường giả... vân vân.
Ở trong mắt Lục Ly, về cơ bản pháp tắc băng tuyết chỉ là pháp tắc phụ trợ, chứ không phải pháp tắc tấn công chủ lực. Đối với cường giả chân chính mà nói, pháp tắc như thế ý nghĩa không lớn. Bởi vì ngươi còn chưa kịp đóng băng không gian, đối thủ đã đào tẩu mất rồi.
Ngoài ra, tuy có thể khiến tốc độ đối phương bị ảnh hưởng, nhưng nếu đối phương mạnh hơn thì vẫn hoàn toàn đủ sức giết ngươi như thường, còn nếu đối phương yếu thua ngươi thì còn đóng băng làm cái gì, trực tiếp giết đi qua là được.
Còn một điểm nữa, lúc này trong pháp giới Lục Ly đang có vô số hàn khí, còn là hàn khí được pháp giới ngưng luyện qua. Những hàn khí này khủng bố cỡ nào? Chính bản thân Lục Ly đều không quá rõ ràng, nhưng cường giả tiệm cận đại viên mãn chắc chắn không gánh được, chỉ cần Lục Ly phóng thích ra chút hàn khí, nháy mắt liền biến đối phương thành tượng băng.
Bởi thế Lục Ly cảm thấy lĩnh hội pháp tắc băng tuyết chỉ như gân gà, ăn vào vô vị, bỏ lại đáng tiếc. Thế là sau một hồi trầm ngâm liền quay sang hỏi dò Huyết Linh Nhi:
- Hai mươi năm nay ngươi có thu hoạch gì không?
- Ừm, thu hoạch rất lớn!
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
- So với trước lúc tiến vào Băng Hậu Cung, năng lực ở phương diện Thần Văn của ta hẳn đã đề thăng trên năm mươi lần, nếu tiếp tục nghiên cứu, khả năng có thể đề thăng gấp trăm.
- Gấp trăm lần?!
Trong lòng Lục Ly khẽ chấn, trước đó ở phương diện Thần Văn Huyết Linh Nhi vốn đã vô cùng khủng bố, nếu có thể đề thăng gấp trăm, vậy còn sẽ khủng bố cỡ nào? Tròng mắt hắn khẽ đảo, hỏi ra một vấn đề mang tính then chốt:
- Huyết Linh Nhi, nếu ngươi thực sự đề thăng gấp trăm, vậy liệu có tự tin bố trí Thần Văn vây khốn thậm chí đánh giết đại viên mãn?
- Cái này...
Huyết Linh Nhi trầm ngâm, mất chừng nửa ngày mới đáp lời:
- Cái đó ta cũng không biết, bởi vì ta không rõ ràng đại viên mãn rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng Thần Văn ta bố trí bây giờ đã có thể nhẹ nhàng diệt sát cường giả tiệm cận đại viên mãn, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu!
- Ghê vậy cơ à?
Huyết Linh Nhi trước nay chưa từng nói mạnh miệng, Lục Ly thoáng dừng một lát liền phất phất tay nói:
- Được rồi, ngươi đừng để ý gì nữa cả, tập trung lĩnh hội Thần Văn đi. Hai mươi năm sau đánh thức ta là được, dù sao trở về ta cũng không việc gì để làm, tạm thời cứ ở lại đây bồi cùng ngươi.
…
Huyết Linh Nhi tiếp tục tham ngộ Thần Văn, Lục Ly lại không có việc gì làm, đành phải tiếp tục tham ngộ pháp tắc băng tuyết, mặc dù nhìn qua pháp tắc băng tuyết này không có tác dụng gì quá lớn, nhưng đây dù sao cũng là pháp tắc được cất chứa trong tượng Băng Hậu, Lục Ly muốn thử xem, vạn nhất rất cường đại thì sao? Phải biết Băng Hậu khả năng cao chính là cường giả siêu việt đại viên mãn.
Vừa bế quan liền hoàn toàn đánh mất khái niệm thời gian, dù sao hai mươi năm sau Huyết Linh Nhi cũng sẽ đánh thức hắn, nếu phía Tử Thần có chuyện, Lục Linh cũng sẽ bóp nát ngọc phù, hắn lập tức liền có cảm giác. Cứ thế tiếp tục thôi diễn, thời gian vô thanh vô tức trôi đi.
Ầm!
Mười sáu năm sau, ngọc phù bên hông Lục Ly đột nhiên vỡ vụn. Vốn nếu là lúc bình thường, Lục Ly có thể cảm giác được. Nhưng có lẽ lúc này Lục Ly chính đang chìm sâu trong bế quan, thế nên có làm thế nào đều không có phản ứng. Huyết Linh Nhi cũng không ở gần đó, vậy liền càng không có cảm giác gì.
Ầm!
Lại qua hơn một năm, thêm một viên ngọc phù bên hông Lục Ly vỡ vụn, lần này Lục Ly vẫn không có phản ứng, chỉ là Huyết Linh Nhi yên ắng đi về, nàng cảm giác được ngọc phù vỡ vụn, lập tức truyền âm cho Lục Ly. Đáng tiếc không như lần trước, vừa truyền âm Lục Ly lập tức tỉnh lại, lần này có truyền âm kiểu gì đều không thấy Lục Ly đáp lại.
- Xảy ra chuyện!
Huyết Linh Nhi có được linh trí không kém gì nhân loại, chỉ là không có cảm tình như nhân loại mà thôi. Nàng biết ngọc phù vỡ vụn, vậy chắc là phía Tử Thần đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn nát tận hai viên, chứng tỏ chuyện xảy ra ở bên kia không nhỏ. Lục Ly gọi không trả lời, hẳn là đang chìm sâu trong bế quan, vạn nhất Lục Ly bế quan tận mấy chục năm mới thức tỉnh thì sao?
Huyết Linh Nhi đành phải tiếp tục truyền âm, đợi chừng nửa năm, Lục Ly đột nhiên tỉnh lại, mở mắt nói:
- Huyết Linh Nhi, đến hai mươi năm rồi à? Sao truyền âm gấp gáp thế? Có chuyện gì?
- Ta không sao cả!
Huyết Linh Nhi không khỏi nghẹn lời, truyền âm nói:
- Hai viên ngọc phù bên hông ngươi vỡ nát, ngươi lại không cảm giác được gì?
- Hả?