Cứ thế đi tới, Lục Ly liên tục té ngã, sau mấy chục lần ngã sấp mặt, hắn lại lần nữa ngã nhào, sau lần này rốt cuộc không bò dậy nổi nữa.
Hắn không ngừng giãy dụa, không ngừng muốn bò lên, đáng tiếc tay chân quá cứng ngắc, cố gắng mãi mà không đứng dậy được.
Vùng vẫy mấy canh giờ, Lục Ly ngừng giãy dụa, nằm co ro trên đất. Hai hàm răng không ngừng va chạm, phát ra tiếng vang “tạch tạch tạch”, tay chân cũng khe khẽ run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch cứ như người chết.
Hắn hé mở mắt, bên trong lại là một mảnh sương mù, có vẻ thần chí đã hoàn toàn mơ hồ, miệng môi hắn mấp máy, lại không biết đang nói cái gì.
Gió rét gào thét, tuyết bay rợp trời.
Rất nhanh, Lục Ly bị gió tuyết bao trùm, biến thành một người tuyết, thân thể hắn đã hoàn toàn không động đậy được, hắn có thể cảm nhận sinh mệnh nguyên lực trong thân thể đang không ngừng trôi mất. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục thế này, không đến mấy tháng, sinh mệnh Nguyên lực của hắn sẽ mất hết, cuối cùng triệt để chết đi.
Sinh tử quan đầu, ý thức hắn từ từ tỉnh lại. Chẳng qua thức tỉnh này đến tương đối chậm, đợi hai mươi mấy ngày sau, ý thức hắn hoàn toàn thức tỉnh. Nhưng hắn phát hiện nhục thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, linh hồn tựa hồ cùng thoát ly nhục thân, không cách nào khống chế nhục thân được nữa.
- Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?
Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, trong lòng không khỏi hoảng loạn. Làm sao lại tiến vào cái thế giới băng tuyết quỷ dị này, tự dưng xuất hiện cảnh trước mắt? Bỗng nhiên cứ thế chết đi?
Hắn hồi tưởng lại tình hình lúc trước, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn, vì sao hắn lại bất tri bất giác tiến vào đâu? Trong này rốt cục cất giấu bí mật gì?
- Giờ phải làm sao?
Đầu óc Lục Ly khoái tốc chuyển động, hiện tại nhục thân hắn không động được, cũng không cách nào điều động Nguyên lực, càng đừng nói tới đi luyện hóa thần dược hay gì cả. Nếu hắn còn không mau nghĩ cách, sợ rằng lần này sẽ bỏ mạng ở đây..
…
Tình huống ở đây khiến Lục Ly nhớ tới Băng Ma Quật rất nhiều năm về trước, ở nơi đó thân thể hắn cũng không động đậy được, ý thức lại thanh tỉnh, hắn bị nhốt trong Băng Ma Quật rất nhiều năm, đến sau còn mang theo Thiên Gia Tử thoát khốn.
Cục diện hiện tại còn ác liệt hơn xa gấp trăm lần, nơi này quá tà môn, sau khi đi vào hắn bất tri bất giác liền bị ảnh hưởng, chỉ đến gần đây ý thức mới hoàn toàn thanh tỉnh. Hơn nữa thanh tỉnh rồi lại phát hiện thân thể đã tệ đến độ sắp chết, cả người không động đậy được thì hắn biết làm thế nào để tự cứu?
Đợi nhục thân hoàn toàn hỏng mất, linh hồn hắn đoán chừng cũng sẽ từ từ tán loạn. Hiện tại hắn có thể điều khiển linh hồn bay ra, nhưng vấn đề là bay ra làm gì? Nơi đây là thế giới băng tuyết, xung quanh hoàn toàn không có gì. Linh hồn hắn sẽ chỉ như cô hồn dã quỷ, phiêu đãng hồi lâu, sau cùng cũng sẽ tiêu tán.
Lục Ly cảm ứng một phen, sau đó trầm ngâm nửa ngày, phát hiện không có bất kỳ cách nào để phá cục, tựa hồ chỉ biết yên ắng chờ đợi nhục thân hoàn toàn hoại tử, sau đó chờ đợi linh hồn triệt để tiêu tán.
Nhục thân không động được, không gian thần khí cũng không động được, càng không thể vào pháp giới, bây giờ thứ duy nhất có thể động chỉ là thần niệm. Thần niệm có thể động, vậy thì làm được gì? Trừ dò xét bốn phía ra, không còn có bất kỳ ý nghĩa nào nữa...
- Băng Hậu có ý gì? Hút ta vào đây là để ta bồi táng cho nàng?
Lục Ly nghĩ không thông, án theo lẽ thường mà nói, hắn được đến Chủ Thần Khí của Băng Hậu Chủ, sau đó kích phát pho tượng tiến vào chỗ này. Đây rõ ràng là một trong những bố trí của Băng Hậu, hắn có thể trụ được hàn khí, có thể sử dụng hàn khí kích phát Chủ Thần Khí, hết thảy đều là thỏa mãn điều kiện do Băng Hậu bố trí ra.
Nói cách khác, hắn có thể tiến vào đây là vì được đến thừa nhận từ Băng Hậu. Băng Hà tốn công tốn sức bố trí những thứ này, tự nhiên không phải muốn hắn bồi táng cùng, bằng không pho tượng cứ trực tiếp phóng thích sát chiêu nào đó, hắn lập tức liền sẽ tan xương nát thịt, cần gì phải làm thế này cho phiền phức?
- Nhất định có thâm ý nào đó!
Tinh thần Lục Ly khẽ chấn, bố trí của Băng Hậu chắc chắn phải có thâm ý, nơi đây chắc chắn có đường sống, chỉ là hắn chưa tìm ra được mà thôi. Bản năng cầu sinh khiến tinh thần Lục Ly tỉnh lại, hắn bắt đầu gạt bỏ tạp niệm, dụng tâm đi cảm ứng bốn phía.
...
Thời gian khoái tốc trôi nhanh, chớp mắt đã ba tháng đi qua.
Lục Ly vẫn không sử dụng Chủ Thần Khí, bên ngoài Bối Huyền đợi đến phát bực, hắn truyền lệnh đi qua, để Bối Luân bắt đầu động thủ. Mỗi qua một tháng lại giết một nhóm, đợi phía Tử Thần không nhịn được, để xem tộc nhân Lục Ly có đi ra, để xem võ giả có quan hệ với Lục Ly có cầu cứu Lục Ly không?
Bối Luân lập tức chấp hành, bắt lấy mấy ngàn vạn võ giả tuỳ ý giết chóc, hắn phân phó Lê Hoàng:
- Đi triệu tập trăm vạn võ giả đi ra, thêm ba tên Thái Thượng trưởng lão, mười tên trưởng lão.
Lê Hoàng lúng túng chớp chớp mắt hỏi:
- Bối đại nhân, triệu tập đám người này làm gì?
- Nói nhảm lắm thế!
Nét mặt Bối Luân trầm xuống nói:
- Bảo ngươi triệu tập thì cứ triệu tập, lập tức làm ngay!
Trong lòng Lê Hoàng có dự cảm chẳng lành, song không dám trái lệnh, hắn đi ra bên ngoài tổ thành, điểm ra ba tên Thái Thượng trưởng lão và mười tên trưởng lão. Không chút ngoài ý, cả mười ba cường giả này đều thuộc phái hệ Lục Ly.
Sau đó hắn lại triệu tập trăm vạn quân sĩ, Cương Nhạc mở ra Thần Văn quang tráo, chờ trăm vạn quân sĩ và mười ba cường giả đi ra liền lần nữa đóng lại Thần Văn quang tráo.
- Trấn áp!
Cả người Bối Luân được bao phủ bên trong áo bào đen, võ giả phổ thông thấy không rõ mặt mày, hắn trầm giọng quát, Đồng Huấn lập tức điều động thiên địa chi lực trấn áp trăm vạn quân sĩ và mười ba cường giả này.
Bối Luân quay sang nói với Lê Hoàng và Dư Hoàng:
- Động thủ đi, giết sạch đám võ giả này, cắt bỏ đầu lâu. Ngày nào Lục Ly còn chưa đi ra, mỗi tháng ta sẽ giết một trăm vạn quân sĩ, thẳng đến giết sạch mới thôi.
- Cái này...