Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 506 - Chương 506: Còn Sống

Bất Diệt Long Đế Chương 506: Còn sống

Người ở bên ngoài thấy lão giả cũng đều quỳ rạp xuống, đồng thanh quát lớn:

- Tham kiến Thái Thượng trưởng lão.

Thái Thượng trưởng lão rốt cục đã đi ra.

Thái Thượng trưởng lão mặt không biểu tình, hắn nhìn Khâu Văn Trạch một cái, lại liếc mắt nhìn đám người Lục Phong Hỏa, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lục Ly đang đứng ở bên ngoài, trong mắt lộ ra một tia tình tự phức tạp.

Hắn cũng nhìn đám người Lục Ly đang quỳ một cái, vung tay lên nói:

- Đi xuống hết đi, chuyện nơi này ta sẽ xử lý.

Đám người Lục Lân ngẩng đầu, nhìn Thái Thượng trưởng lão, cuối cùng không ai nói gì, quay người lui ra nơi xa. Uy vọng vị Thái Thượng trưởng lão này trong gia tộc quá cao, ai cũng không dám ngỗ nghịch ý chí của hắn.

Toàn bộ chúng nhân vây xem đều lui ra, Trưởng Lão Đường chỉ còn lại Lục Ly và một đám trưởng lão, ngoài ra còn có Khâu Văn Trạch Vũ Hóa Thần.

Thái Thượng trưởng lão đảo mắt nhìn về phía Khâu Văn Trạch nói:

- Thiên Minh, đưa Khâu Văn Trạch về Thiên Thần Phủ, thuận tiện nói cho Khâu Vạn Thành, giả trừ hôn ước giữa Phi Tuyết và Khâu Văn Trạch, để hắn quản giáo con trai cho tốt.

- A?

Đám người Lục Phong Hỏa kinh hãi, đang định lên tiếng, Thái Thượng trưởng lão lại bá đạo vung tay nói:

- Việc này cứ quyết định vậy đi, ý ta đã quyết.

Tứ trưởng lão Lục Thiên Minh khẽ gật đầu, vội vàng mang theo Khâu Văn Trạch đằng không mà lên, bay ra bên ngoài Thần Khải Sơn, rất nhanh liền tan biến khỏi tầm mắt mọi người.

Thái Thượng trưởng lão nhìn sang Lục Phong Hỏa và Lục Liên Thiên, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Phong Hỏa, Liên Thiên, các ngươi phải nhớ kỹ một điểm, vô luận thế nào cũng đừng làm rét lạnh tâm can con em Lục gia. Lục gia có thể đứng ngạo nghễ ở Trung Châu trăm vạn năm, dựa vào không phải là Kim Cương huyết mạch, mà là sự đoàn kết và ngưng tụ của con em Lục gia chúng ta, việc này dừng lại ở đây, Lục Ly ta sẽ trách phạt sau.

Hưu!

Nói xong Thái Thượng trưởng lão giơ tay bắt lấy Lục Ly, thân hình lóe lên, tan biến khỏi Trưởng Lão Đường, mấy tên Trưởng lão liếc nhau, thần sắc ai nấy đều vô cùng phức tạp.

- Là ta già rồi nên hồ đồ.

Bát trưởng lão khe khẽ thở dài, lúc này hắn đã triệt để hồi thần lại. Vừa rồi hắn bị tức điên lên, chứ nếu tỉnh táo khống chế cục diện ngay từ đầu, sự tình đã không náo lớn thế này.

Đối với cách xử lý của Thái Thượng trưởng lão, Bát trưởng lão ngược lại rất hiểu. Không nói cái gì, chỉ nói Lục Ly có thể bằng cảnh giới Hồn Đàm Cảnh hai lần thiếu chút đánh giết Quân Hầu Cảnh Khâu Văn Trạch, chừng đó đã đáng để Thái Thượng trưởng lão tha thứ hết thảy sai lầm của hắn.

Lục Nhân Hoàng là kỳ tài ngút trời, con của hắn lại càng thêm biến thái, mặc dù Khâu Văn Trạch là tên phế vật, nhưng cũng là Quân Hầu Cảnh hàng thật giá thật. Thế mà hai lần kém chút bị Lục Ly giết chết, tư chất biến thái của Lục Ly đã là điều không cần hoài nghi.

Đối tại một gia tộc mà nói, con em thiên tài quan trọng hơn hết thảy. Không hiểu quy củ có thể từ từ dạy dỗ, tuổi trẻ khinh cuồng cũng có thể hiểu được, nhưng riêng thiên tư biến thái lại không phải người nào cũng có.

….

Lục Ly được Thái Thượng trưởng lão bắt lấy, cảm giác trước mắt hoa lên, sau đó cả người liền đã xuất hiện trước cửa chính một toà thành bảo trên nước.

Thái Thượng trưởng lão vung tay, cửa lớn vô thanh vô tức mở ra, hắn cứ thế dẫn Lục Ly đi vào.

Bên trong không xa hoa như tưởng tượng, ngược lại rất đơn sơ, tiến vào chỉ thấy một đại điện rộng lớn, nơi đó bày biện mấy chiếc bàn vuông, trên một chiếc bàn trong đó còn có một ấm trà nóng hổi.

Tiến vào rồi, Thái Thượng trưởng lão thả Lục Ly xuống, đi thẳng tới sau bàn vuông, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhìn Lục Ly nói:

- Trước xử lý vết thương đi, ngươi đúng là giống hệt phụ thân, tính tình nóng như lửa...

Lục Ly trầm mặc lấy ra một chiếc khăn lông lau đi huyết dịch trên người, giải trừ huyết trảo thần kỹ, đổi một thân trường bào sạch sẽ, nuốt một viên đan dược chữa thương, đồng thời giấu Tiểu Bạch ở trong tay áo.

Làm xong hết thảy, hắn đặt mông ngồi ở trước mặt Thái Thượng trưởng lão, bưng lên ấm trà tự rót cho mình một chén, súc súc miệng, thản nhiên uống, mắt đều không nhìn Thái Thượng trưởng lão lấy một lần.

- Ha ha!

Thấy phong thái đó của Lục Ly, Thái Thượng trưởng lão lại vui vẻ, hắn híp mắt nhìn Lục Ly nói:

- Làm sao? Giận ta? Tiểu tử, dù có là gia gia ngươi cũng phải gọi ta một tiếng Ngũ thúc, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn kính người già.

Lục Ly liếc Thái Thượng trưởng lão một cái, nói:

- Lão gia hỏa ngươi cũng không phải thứ tốt, sự tình không náo lớn ngươi liền không đi ra. Chuyện cô cô ta, chẳng lẽ ngươi không hề hay biết?

- Ha ha ha!

Thái Thượng trưởng lão chẳng những không giận mà còn cười, lắc đầu nói:

- Điều này thì ngươi trách oan ta rồi, chuyện vặt trong gia tộc ta đã rất nhiều năm không hỏi đến, còn về sự tình náo lớn? Dù ngươi có giết Khâu Văn Trạch, đối với ta mà nói thì đều là việc nhỏ, náo hay không náo cũng như nhau cả thôi.

Lục Ly nghĩ nghĩ thì thấy cũng hợp lý, thực lực lão gia hỏa này quá mạnh, dù Thiên Thần Phủ có bị diệt sạch, đối với hắn mà nói thì đều là việc nhỏ.

Nếu lão gia hỏa này đã đứng ra, còn trước mặt mọi người nói giải trừ hôn ước giữa Khâu Văn Trạch và Lục Phi Tuyết, lửa giận trong lòng Lục Ly đã tiêu đi ít nhiều. Hắn uống một ngụm trà, gật đầu nói:

- Được rồi, việc này cứ vậy bỏ qua. Thái Thượng trưởng lão, ta muốn hỏi ngươi, gia gia ta đến cùng ở đâu? Là sống hay chết?

Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão thoáng trầm xuống, cúi đầu trầm ngâm một lát mới nói:

- Thực lực ngươi quá thấp, hiện tại chưa thể nói cho ngươi, chừng nào ngươi đạt tới Nhân Hoàng cảnh, tự nhiên sẽ có quyền biết. Chẳng qua có thể nói trước cho ngươi một điểm, gia gia ngươi còn sống.

- Vậy là được rồi...

Lục Ly thở ra một hơi dài, chỉ cần còn sống là được, sớm muộn rồi sẽ có một ngày gặp được.

Lục Ly không hỏi, Thái Thượng trưởng lão lại hỏi ngược lại:

- Tiểu tử, vì sao ngươi không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch? Thú trảo này của ngươi là từ đâu ra? Sao ta cảm giác có chút giống huyết mạch thần kỹ?

Bình Luận (0)
Comment