Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507: Cố Sự Bi Thương

Bất Diệt Long Đế Chương 507: Cố sự bi thương

- Còn nữa, tiếng rống kia của ngươi là thế nào? Tiểu thú này cấp bậc gì?

- Lão già này quan sát tinh tế thật.

Trong lòng Lục Ly âm thầm cảm khái, lại không định nói cho Thái Thượng trưởng lão thật tình. Mặc dù Bát trưởng lão nói Thái Thượng trưởng lão tuyệt đối trung thành với gia tộc, trung thành với gia gia. Nhưng vừa rồi cách hành xử của chính Bát trưởng lão đều khiến Lục Ly khó chịu, tự nhiên khó mà hoàn toàn tín nhiệm tên Thái Thượng trưởng lão này.

Hắn thuận miệng nói:

- Ta cũng không biết vì cái gì lại không thể thức tỉnh Kim Cương huyết mạch, đi Thần Miếu thức tỉnh đều thất bại. Còn thú trảo và tiếng rống kia, đó chỉ là bí thuật được đến trong một di tích cổ mà thôi, đối với lão nhân gia ngài mà nói thì chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới.

- Thế loại phân thân thần kỹ kia thì sao?

Thái Thượng trưởng lão khẽ cười nói tiếp:

- Cũng là chút tài mọn? Sao ta cảm giác được bên trong có ẩn chứa áo nghĩa?

Cái này Lục Ly không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói:

- Trong này quả thực đúng là có một loại áo nghĩa, là Kính Tượng áo nghĩa, ta may mắn cảm ngộ được.

- May mắn?

Dù là Thái Thượng trưởng lão đều có chút nghẹn lời, Lục Ly không chịu nói, hắn cũng không muốn hỏi nhiều. Híp mắt nhìn Lục Ly một lúc, cảm khái nói:

- Tiểu tử ngươi cơ duyên nghịch thiên, đáng tiếc không thức tỉnh Kim Cương huyết mạch.

Dừng một lát, Thái Thượng trưởng lão lần nữa hỏi:

- Phụ thân ngươi ở đâu? Ngươi thật sự không biết?

Vừa rồi Lục Ly đã có chỗ giấu diếm, lúc này tự nhiên cũng sẽ không nói thật, hắn hỏi ngược lại:

- Nếu ta biết phụ thân ở đâu, làm sao còn một mình trở về? Phải biết trên đường ta chính là cửu tử nhất sinh, hơn nữa tỷ tỷ ta còn bị bắt tới Thanh Châu, ngươi cảm thấy nếu phụ thân ở bên người chúng ta, chị em chúng ta sẽ lăn lộn thảm vậy ư? Đến giờ ta cũng chỉ mới là Hồn Đàm Cảnh.

- Ai!

Thái Thượng trưởng lão khe khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Tính khí phụ thân ngươi không khác ngươi là mấy, cũng là một con trâu cứng đầu. Năm đó nếu hắn không rời nhà trốn đi. Gia gia ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện, Lục gia cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng thế này...

- Xảy ra chuyện?

Lục Ly nhướng mày, lập tức hỏi:

- Gia gia ta đã xảy ra chuyện gì?

- Đã bảo chưa thể nói cho ngươi!

Thái Thượng trưởng lão vung tay lên nói:

- Ngươi đi về trước đi, tập trung tu luyện, cần tài nguyên gì cứ nói với Tứ thúc, sau khi tu luyện đến Mệnh Luân Cảnh lại đến gặp ta. Đừng gây chuyện trong gia tộc, bằng không chính ta đều không giữ được ngươi.

Chuyện Lục Ly đại náo Trưởng Lão Đường chẳng mấy chốc đã truyền khắp Thần Khải Sơn, tiếp đó lấy tốc độ cực nhanh truyền khắp Thần Khải Thành. Trọn cả Thần Khải Thành nháy mắt sôi trào, nơi đây đã rất lâu chưa xảy ra chuyện gì động trời như thế.

Then chốt nhất là việc này kinh động đến cả Thái Thượng trưởng lão, hơn nữa nguyên nhân sự tình còn là Lục Phi Tuyết bị bắt nạt, Lục Ly thân làm cháu trai mới ra mặt giùm nàng.

Ngay trước mặt nguyên một đám trưởng lão, hai lần thiếu chút giết chết Khâu Văn Trạch, một tên thiếu niên Hồn Đàm Cảnh, lại là con trai Lục Nhân Hoàng, cháu đích tôn của tộc Vương, việc này tự nhiên dẫn lên oanh động lớn vô cùng.

Rất nhiều người trước kia còn không biết thân phận Lục Ly, sau sự việc lần này gần như ai ai cũng biết, hơn nữa rất nhiều người cũng xác định thân phận con trai Lục Nhân Hoàng của Lục Ly.

Nếu không phải con trai Lục Nhân Hoàng, sao Lục Ly phải ra mặt cho Lục Phi Tuyết? Sao Thái Thượng trưởng lão lại để Tứ trưởng lão đưa Khâu Văn Trạch đưa trở về, còn giải trừ hôn ước giữa hai người?

Giải trừ hôn ước, vậy khác gì hung hăng tát lên mặt Thiên Thần Phủ, nói không chừng sẽ dẫn tới phủ chủ Thiên Thần Phủ Khâu Vạn Thành phẫn nộ. Đến lúc đó Thiên Thần Phủ ly tâm, đối với Lục gia hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thái Thượng trưởng lão nói sẽ trách phạt Lục Ly, nhưng không giải thích gì thêm. Lục Ly bị mang đến thành bảo trên hồ một lát, sau đó liền được đưa về Nghênh Long Các, gia tộc cũng không đưa ra bất kỳ thông cáo gì.

Rất rõ ràng, Thái Thượng trưởng lão thiên vị Lục Ly, việc này cứ thế kết thúc.

Bất luận tình hình thực tế như thế nào, ở Thần Khải Thành, ở Lục gia, Lục Ly đã rất nổi danh.

Trên người có hào quang thân phận cháu trai đích tôn tộc Vương Lục gia, còn ngang tàng như thế, thoáng chốc Lục Ly bỗng trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi của Lục gia.

Vũ Hóa Thần được thả trở về, nếu Lục Ly đều không bị xử phạt, Vũ Hóa Thần thân là một tên gia nô, chỉ biết hoàn toàn nghe lệnh Lục Ly hành sự. Cũng không phạm sai lầm gì lớn, trách phạt hắn chẳng nghĩa lý gì, ngược lại sẽ lần nữa chọc giận Lục Ly.

Lục Ly về tới Nghênh Long Các, Lục Phi Tuyết đã sớm nghe được tin tức, khóc thành lệ nhân. Thấy Lục Ly an lành trở về, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy Lục Ly khóc không thành tiếng.

- Được rồi, cô cô, hôn ước giữa ngươi và Khâu Văn Trạch đã giải trừ, sau này chỉ cần chất nhi còn sống, không ai có thể bắt nạt ngươi!

Lục Ly khẽ vỗ lên vai Lục Phi Tuyết, trấn an nàng, Lục Phi Tuyết trùng trùng gật đầu, lại không nói gì thêm.

Dẫn Lục Phi Tuyết đi vào, an ủi nàng một lát. Đợi nàng ổn định cảm xúc, Lục Ly mới hỏi dò vì sao Khâu Văn Trạch dám ngược đãi nàng?

Lục Phi Tuyết chính là con gái tộc Vương Lục gia, Khâu Văn Trạch chỉ là thiếu chủ một thế lực phụ dung lại làm làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy, dù cho gia gia hắn xảy ra chuyện, nhưng chẳng phải vẫn còn chưa chết? Chẳng phải còn có phụ thân hắn đi xa Bắc Mạc, rồi cũng sẽ có ngày trở về.

Lục Phi Tuyết ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra thực tình, nhờ đó Lục Ly cũng biết được phần nào chuyện xảy ra năm xưa.

Hai mươi năm trước, Lục Nhân Hoàng tranh cãi với gia gia Lục Ly, cả giận rời nhà đi ra ngoài, khi đó Lục Phi Tuyết mới chỉ mười mấy tuổi. Gia gia Lục Ly phẫn nộ vô cùng, trực tiếp bế quan, đồng thời dặn gia tộc không được có bất luận kẻ nào đi tìm Lục Nhân Hoàng, để hắn tự sinh tự diệt.

Bình Luận (0)
Comment