Bà bà của Lục Ly bị tức bệnh nặng một trận, năm năm sau khi Lục Nhân Hoàng mất tích liền buông tay thăng tiên. Lục Phi Tuyết không ai quản giáo, dưỡng thành tính tình kiêu căng phản nghịch, thường xuyên gây chuyện. Bởi vì gia gia Lục Ly bế quan, người trong gia tộc không dám quản, các trưởng lão vừa thay nàng chùi mông đít, vừa càng lúc càng thất vọng với nàng.
Tiếp sau đó Lục Phi Tuyết yêu một tên công tử, lại không phải công tử gốc gác đông bộ Trung Châu, mà là công tử một gia tộc nhỏ ở trung bộ.
Phụ thân bế quan không ra, mẫu thân chết bệnh, ca ca tung tích bất minh, Lục Phi Tuyết phản nghịch kiêu căng. Sau khi yêu công tử này liền càng khó quản, nhất thời huyên náo khắp cả đông bộ Trung Châu.
Sau khi gia tộc biết được, đương nhiên sẽ không đồng ý, Lục Phi Tuyết có thân phận thế nào, đó là con gái tộc Vương của một trong mười hai Vương tộc, làm sao có thể gả cho công tử một tiểu gia tộc, còn không phải người đông bộ Trung Châu. Lục gia có không ít cừu nhân, vạn nhất công tử kia là gian tế thì sao?
Thế là...
Bi kịch phát sinh trên người Khương Khởi Linh, trên người Lục Phi Tuyết, Lục Phi Tuyết bẩm báo sự tình cho gia gia Lục Ly Lục Chính Dương. Lục Chính Dương đích thân hạ lệnh, giam cầm Lục Phi Tuyết ba năm, sau đó gả cho cho Khâu Văn Trạch.
Lục Phi Tuyết bị nhốt ba năm lại vẫn chưa hết hy vọng, ngày hạ giá không ngờ lại đào hôn, đi tìm công tử tiểu gia tộc kia. Nhưng tiểu gia tộc kia đã hoàn toàn mất tích, Lục gia phái người đe dọa bọn họ, tiểu gia tộc lập tức dọn đi, tung tích bất minh.
Lục Phi Tuyết lại bị bắt trở về, đưa đến Thiên Thần phủ. Lục Phi Tuyết chấp nhận số phận, Khâu Văn Trạch lại trở thành trò cười ở đông bộ Trung Châu, tự nhiên sinh tâm bất mãn, cảm giác mình bị đội nón xanh
Mấy năm đầu còn tốt chút, nhưng sau khi gia gia Lục Ly Lục Chính Dương xảy ra chuyện, mỗi lần say rượu Khâu Văn Trạch lại tra tấn ngược đãi Lục Phi Tuyết.
Lục Phi Tuyết không phải là không về lại gia tộc tố cáo Khâu Văn Trạch, nhưng loại chuyện thế này trưởng lão Lục gia làm sao quản? Cùng lắm chỉ là mịt mờ phái người đi Thiên Thần Phủ nói một tiếng. Mỗi lần như thế Khâu Văn Trạch sẽ thu liễm chút, qua thời gian ngắn liền trở lại nguyên hình.
Phụ thân xảy ra chuyện, đại ca mất tích, mẫu thân chết rồi, các trưởng lão gia tộc không quản. Lục Phi Tuyết cũng triệt để chấp nhận số phận, mấy năm nay không ít lần bị giày vò đến chết đi sống lại, dần dần biến thành nhẫn nhục chịu đựng. Nếu không phải nghĩ đến phụ thân và gia gia hắn, sợ rằng nàng đã sớm tự sát.
Đây là một cố sự bi thương, rất nhiều tiểu thư đại gia tộc đều không thể tự chủ hôn sự của bản thân, điều này Lục Ly rất rõ ràng, cũng nói không nổi là ai đúng ai sai.
Đương nhiên, Lục Ly lựa chọn giúp thân không giúp lý, cô cô ruột thịt duy nhất của hắn, ai dám bắt nạt nàng, hắn tuyệt không bỏ qua.
- Được rồi, cô cô, hôn ước đã giải trừ, sau này rốt cục không cần trở về đó chịu tội nữa. Ngươi cứ ở cùng với ta, ai trong Lục gia dám bắt nạt ngươi, cứ để chất nhi ra mặt!
Nhìn Lục Phi Tuyết hai mắt đẫm lệ, Lục Ly khe khẽ thở dài, vỗ vỗ vai nàng. Đưa qua mấy viên đan dược chữa thương để nàng nuốt xuống, sau đó mới hỏi:
- Cô cô, gia gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Phi Tuyết đã sớm uống đan dược chữa thương, chỉ là thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nàng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, không ai chịu nói cho ta, việc này chỉ có các trưởng lão có tư cách biết. Chẳng qua ta nghe được một ít đồn thổi, hình như là mười năm trước phụ thân vì đi tìm đại ca mà một thân một mình tới Thánh Tiên đại địa, kết quả bị thương nặng. Trở về liền bế quan tĩnh dưỡng, mười năm nay chưa từng đi ra, Thần Khải Thành cũng bởi vậy mà phong thành.
- Bị thương nặng?
Lục Ly khẽ nhíu mày, nhớ đến thần sắc Thái Thượng trưởng lão lúc nói tới gia gia hắn, nghĩ đến chư vị trưởng lão lảng tránh không nói, nội tâm hắn không khỏi càng thêm trầm trọng. Xem ra gia gia hắn bị thương rất nặng, bằng không Lục gia cũng không đến nỗi phải phong thành
Hành vi phong thành và phong tỏa tin tức của Lục gia, Lục Ly có thể hiểu được.
Tộc Vương bị trọng thương, gia tộc xác thực hẳn nên phong thành, đê điệu hành sự, bất cứ tin tức gì cũng không thể truyền ra ngoài, bằng không rất dễ bị cừu gia liên thủ công kích.
Lục Ly trầm ngâm một lúc lâu, sau đó chợt quét mắt nhìn về phía Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, nói:
- Cảm ứng xem xem, phụ cận có ai thăm dò không?
Minh Vũ và Vũ Hóa Thần vội vàng nhắm mắt lại cảm ứng một phen, lát sau hai người đều khe khẽ gật đầu. Lúc này Lục Ly mới nhẹ giọng hỏi:
- Cô cô, ngươi cảm thấy trong gia tộc ta có thể tín nhiệm người nào? Ý ta là người có thể tuyệt đối tín nhiệm, Thái Thượng trưởng lão có thể tuyệt đối tín nhiệm không?
Hiện tại trong gia tộc người duy nhất Lục Ly có thể tín nhiệm chính là Lục Phi Tuyết, nếu Lục Phi Tuyết nói Thái Thượng trưởng lão đáng để tín nhiệm, hắn sẽ nói cho biết về tung tích Lục Nhân Hoàng. Chỉ cần Thái Thượng trưởng lão xuất động, liền có thể nhẹ nhàng cứu ra Lục Nhân Hoàng dưới Hàn Băng Thâm Uyên.
Lục Phi Tuyết thoáng chút kinh ngạc, không biết vì sao Lục Ly lại hỏi như vậy. Nàng thấy thần sắc Lục Ly rất là trịnh trọng, cũng khẽ trầm tư, lát sau lại lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy bất luận kẻ nào đều không thể tuyệt đối tín nhiệm, bao gồm cả hai vị Thái Thượng trưởng lão!
- Hai vị Thái Thượng trưởng lão?
Lục Ly không khỏi có chút mơ hồ, chẳng phải chỉ có một Thái Thượng trưởng lão thôi ư? Đại trưởng lão Lục gia còn lại hình như chưa từng xuất hiện qua?
- Đúng, là hai vị Thái Thượng trưởng lão!
Lục Phi Tuyết nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:
- Không ai nói cho ngươi chuyện này? Thái Thượng trưởng lão mà ngươi vừa mới gặp thuộc lứa bối phận thái công, ngay cả gia gia cũng phải gọi hắn một tiếng Ngũ thúc. Còn có một vị Thái Thượng trưởng lão khác không ở trong gia tộc, đã ra ngoài hơn một năm, người đó cùng lứa với gia gia, còn là anh ruột của gia gia, chúng ta gọi hắn là đại bá.
- À à!