Bối Huyền không chần chờ, truyền âm nói:
- Một khi thiên nhãn vào tay, lập tức đánh chết Lục Ly, sau đó toàn lực đuổi giết Lục Tiểu Bạch!
- Được!
Bối Luyên truyền âm, Bối Ninh thu được mệnh lệnh, hắn lạnh mắt nhìn Lục Ly vài lần, nói:
- Lục Ly, ngươi tốt nhất đừng đùa giỡn, nếu không những người này, cho dù chạy thoát, chúng ta cũng sẽ tìm được từng người, giết chết toàn bộ! Thả người!
Bọn Vẫn đại nhân và Vũ Hoàng đều được thả ra, Lục Ly kiểm tra bọn họ một phen, sau khi thấy không có vấn đề gì lớn, vứt vào trong tiểu trận. Tiểu Bạch thu bọn Vẫn đại nhân vào trong Đông Vương Tháp. Thân mình Lục Ly chợt lóe, tiến vào trong tiểu trận. Hắn nhếch miệng cười, thu Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí, sau đó tiến vào trong pháp giới.
Vù!
Cùng lúc đó, cả Trùng Minh Sơn hơi chấn động, sau đó sáng lên hồng quang tận trời, mặt đất cũng bốc lên hàn khí, còn có một thanh trường kiếm phóng ra, đâm thẳng vào đám Bối Ninh. Đây là pháp trận Huyết Linh Nhi tìm hiểu, năm đó hay dùng pháp trận này bao vây Cương Nhạc.
A!
Pháp trận này Huyết Linh Nhi thay đổi một phen, uy lực lớn hơn vài phần. Bọn Bối Ninh đều là cường giả sắp đại viên mãn, sao có thể chịu nổi? Tốc độ bọn họ giảm đi, muốn tránh công kích của trường kiếm phi thường khó khăn, rất nhanh sẽ chết đi bốn người.
- Muốn chết!
Bối Huyền vẫn cảm ứng tình huống nơi này, hắn nhất thời giận tím mặt, nói:
- Mở ra Tỏa Thiên Đại Trận, sau đó toàn bộ động thủ phá trận, giết Lục Ly!
Vù!
Phong vân bốn phương tám hướng bắt đầu khởi động, một vùng sương mù đen rất nhanh ngưng kết ở không trung, linh khí thiên địa bốn phương tám hướng điên cuồng vọt đến, không gian trong phạm vi trăm dặm chấn động kịch liệt. Toàn bộ rất nhanh bị sương mù đen bao phủ, nơi này giống như biến thành một ma ngục khôn cùng, một không gian bị phong ấn.
Rầm rầm rầm rầm!
Bọn Bối Luân điên cuồng công kích đại trận thần văn của Trùng Minh Sơn, sát chiêu khủng bố mang theo khí tức rung động lòng người đột nhiên oanh kích lên thần trận, mười mấy đại viên mãn oanh kích với nhau, cấp độ lực công kích này có thể tưởng tượng.
Bốn phía ẩn núp rất nhiều thám báo, có Bắc Cảnh, cũng có cảnh còn lại, sau khi đại viên mãn công kích, toàn bộ sợ tới mức lui về phía sau. Công kích của đại viên mãn này bá đạo như vậy, nếu bọn họ bị dư âm công kích đụng phải, vậy cũng sẽ bị tan xương nát thịt.
Rầm rầm rầm!
Tuy thần văn của Huyết Linh Nhi có bước tiến rất nhanh, đại trận bên ngoài vẫn không kiên trì lâu lắm, nhưng sau một nén nhang, hào quang thần văn bạo liệt, đáng tiếc bọn Bối Ninh bên trong đã sớm bị giảo sát, biến thành thi thể cụt chân tay đầy đất.
Trong đại trận còn có một tiểu trận, pháp trận này mạnh hơn nhiều đại trận, giờ đây, hồng quang tiểu trận lóng lánh, hồng vụ xoay cuồng bên trong, thần niệm không tra xét được, cũng không biết bên trong có cái gì.
“Phù phù phù!”
Bọn Bối Luân bay vụt lên, đứng sừng sững ngoài tiểu trận. Bối Luân dẫn đầu công kích, cuồng oanh lạm tạc khắp nơi. Vừa rồi bọn họ không cảm nhận được dao động không gian khi truyền tống, nói rõ Lục Ly vẫn còn trong tiểu trận này, Lục Ly không thể chạy thoát.
Bối Huyền lặng lẽ bay tới, vẫn tiếp tục tiềm ẩn, đứng sừng sững bên cạnh đại viên mãn, đại viên mãn còn lại đều cảm giác được hắn, công kích càng thêm bá đạo.
Bối Huyền chắp tay sau lưng, nhìn tiểu trận cường đại, đôi mắt lóe lên, nội tâm hắn hơi kinh nghi bất định.
Bởi vì cũng không có dao động không gian gì, Lục Ly hẳn không truyền tống rời đi. Một khi đã như vậy, Lục Ly làm vậy có ý nghĩa gì? Hắn tránh trong tiểu trận làm gì?
Chẳng lẽ hắn muốn dựa vào thần văn ngăn trở bọn họ? Hoặc dựa vào thần văn oanh sát bọn họ? Đây cũng không khỏi quá ngây thơ rồi?
“Rầm rầm rầm!”
Tiểu trận này không kiên trì lâu lắm, chỉ nửa canh giờ, tiểu trận đã bạo liệt, mặt đất bên trong bởi vì không có thần văn pháp trận bảo hộ, bị công kích đến đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn.
Đám cường giả quét ra thần niệm, lại phát hiện trong tiểu trận không có cái gì, Lục Ly giống như biến mất khỏi nhân gian.
- Đi đâu rồi?
Một đám đại viên mãn kinh nghi, thần niệm tìm kiếm Lục Ly khắp nơi. Ngay lúc này, trong bụi mù dần hiện ra một đôi tay, hàn khí cuồn cuộn trên đôi tay kia, nhưng hàn khí lại tiêu thất trong hư không. Sau đó trong hư không ngàn dặm đột nhiên có trận tuyết lớn rơi xuống.
- Tuyết rơi rồi!
- Mau xem thử, chỗ Trùng Minh Sơn tuyết rơi thật rồi! Trận tuyết thật lớn!
- Không đúng, sao ta cảm thấy lạnh như vậy?
Nơi mấy vạn dặm ngoài Trùng Minh Sơn, ẩn núp vô số thám báo, còn có võ giả ở xung quanh đến vây xem. Bọn họ nhìn thấy một đám đại viên mãn cuồng oanh lạm tạc Trùng Minh Sơn, phía Trùng Minh Sơn rơi xuống trận tuyết trắng thật lớn, còn phi thường nồng đậm, hơn nữa nhiệt độ giảm xuống cực kỳ khủng bố. Bọn họ cảm giác đông lạnh đến tận xương tủy.
- Chuyện này...
Hơi thở tiếp theo, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng càng khủng bố, nơi gần Trùng Minh Sơn bị bông tuyết bao phủ đột nhiên kết băng, cả Trùng Minh Sơn đều biến mất, biến thành một tòa băng sơn thật lớn. Đại viên mãn cũng biến mất, bao phủ trong tòa băng sơn. Hơn nữa không gian ngoài băng sơn còn nhanh chóng bị đông lại, băng sơn lớn lên.
Rắc rắc rắc!
Nhóm thám báo xung quanh cảm thấy nhiệt độ xung quanh bọn họ giảm xuống nhiều, rất nhiều võ giả lạnh đến cả người run rẩy, răng năng cầm cập. Bọn họ không dám dừng lại, rất nhanh lui về sau, nếu con không lui, bọn họ đều phải bị đông chết.
Một đám thám báo đều lui ra sau mười vạn dặm, còn cảm thấy phi thường lạnh, nhưng có thể chịu nổi. Bọn họ kinh nghi bất định nhìn tòa băng sơn xa xa, không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì. Nhất là nhóm thám báo của Bắc Cảnh, còn có một vài trưởng lão của Bối gia, đều rất kinh nghi.
Bởi vì trong mười mấy đại viên mãn này, không có một ai hệ băng, cũng không nghe nói qua ai có thần thông cường đại hệ băng. Pháp tắc băng tuyết kia là ai phóng thích ra? Vì sao nhiều đại viên mãn như vậy cũng không có động tĩnh gì? Khoảng cách quá xa, thần niệm của bọn họ đều không thể tra xét, tình huống nơi đó cũng không biết.