Nhiều đại viên mãn như vậy, vì sao không chấn vỡ tầng băng? Bọn họ ở bên trong làm cái gì? Pháp tắc băng tuyết này là ai phóng thích? Cảm giác uy lực thật lớn! Ít nhất cường giả sắp đại viên mãn không phóng thích được pháp tắc băng tuyết cường đại như vậy, vậy chỉ có thể là đại viên mãn!
Suy tính như vậy, nhiều thám báo bên ngoài đều biến sắc... giống như có một đại viên mãn thần bí nào đang công kích bọn Bối Huyền, một đại viên mãn chiến mười đại viên mãn?
Càng suy tính, nhóm thám báo và võ giả Bắc Cảnh bên ngoài càng cảm thấy hoảng. Chủ yếu là bọn Bối Huyền không có động tĩnh gì. Mười mấy đại viên mãn không phải đều bị đóng băng rồi chứ? Sẽ không phải xảy ra chuyện lớn gì?
Không chỉ có thám báo bên ngoài cảm thấy hoảng loạn, mười lăm đại viên mãn trong Trùng Minh Sơn cũng thật hoảng!
Bởi vì... bọn họ quả thật đều bị đóng băng!
Thân thể bọn họ không thể động đây, hơn nữa thân thể rất nhanh bị thương. Linh hồn bọn họ cũng bị tổn thương do giá rét, loại tình huống này thật là trước nay chưa từng có. Khiến bọn họ khiếp sợ chính là công kích là do Lục Ly phóng thích.
Thân hình Lục Ly dần hiện ra, còn có Đông Vương Tháp ở bên người hắn. Hắn mang theo Đông Vương Tháp, chạy không ngừng, không ngừng đánh ra hàn khí, khiến nhiệt độ xung quanh bọn họ càng thấp hơn vài lần, khiến bọn họ càng bị đông cứng, khiến thương thế của bọn họ càng thêm nghiêm trọng.
- Sao có thể?
Trong mắt Kim Nghiêm, Cương Ngạc, Đồng Huấn đều tỏa ra không dám tin. Bọn họ có vận khí không tồi trong đại chiến lần trước, đều sống sót, đương nhiên chuyện này cũng nhờ bọn họ hèn nhát...
Bọn họ thật hiểu biết Lục Ly, đặc biệt là Cương Nhạc, Đồng Huấn. Lục Ly là bọn họ nhìn thấy trưởng thành từng bước. Lúc này mới bao lâu không gặp? Có thể đóng băng đại viên mãn rồi? Còn là một lúc đóng băng mười lăm đại viên mãn!
- Linh hồn công kích, phóng thích linh hồn công kích!
Bối Huyền truyền tin cho đám võ giả, đều là đại viên mãn, ít nhiều cũng hiểu linh hồn công kích, linh hồn công kích của mấy đại viên mãn này cũng không tệ lắm. Thân thể bọn họ không động đậy, nhưng công kích linh hồn vẫn có thể phóng thích. Chỉ cần Lục Ly bị chấn vỡ linh hồn, vậy bọn họ có thể giảm bớt mệt nhọc.
Lập tức một đám cường giả đều phóng thích công kích linh hồn. Thân mình Lục Ly chợt lóe, tiến vào Đông Vương Tháp. Trong Đông Vương Tháp có một đám võ giả, bọn Vẫn đại nhân còn đang hôn mê. Trong Đông Vương Tháp thật rộng mở, mấy chục người ngồi không vấn đề gì.
Tháp này là chí bảo do Đông Vương tế luyện nhiều năm. Đây vốn dùng để Tiểu Bạch bảo mệnh, phòng ngự mạnh mẽ đến cực điểm, linh hồn công kích căn bản không thể xuyên thấu.
Nơi này ngăn cách hàn khí, Tiểu Bạch không chút ảnh hưởng. Thần niệm của hắn tra xét tình huống bên ngoài, kích động đến mức thân mình run rẩy. Chờ sau khi Lục Ly tiến vào, hắn khẩn trương cầm tay Lục Ly nói:
- Lão đại, thế nào rồi? Đám đại viên mãn đông chết chưa?
Thần niệm Lục Ly quét qua bên ngoài, tra xét một trận, nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không thành vấn đề. Hiện tại phải xem gần đó có đại viên mãn ẩn núp hay không. Nếu không có đại viên mãn tìm cách cứu viện, vậy sẽ không có vấn đề!
Tiểu Bạch hơi gật đầu, thần niệm nhìn quét bên ngoài liên tục, bên ngoài, rất nhiều đều là kẻ thù giết cha của hắn. Có thể đánh chết đám cường giả này, phụ thân trên trời có linh thiêng, có thể ngủ yên.
Thần niệm Lục Ly dò xét ra ngoài, chủ yếu là tra xét tình huống xung quanh Trùng Minh Sơn, chỉ cần không có đại viên mãn cứu viện, bọn Bối Huyền có thể dễ dàng bị giết chết.
Đương nhiên, cho dù đại viên mãn đến cứu viện, nếu Lục Ly phát hiện trước, vậy vẫn có thể đóng băng, đến bao nhiêu đại viên mãn hắn cũng không sợ.
Thời gian rất nhanh trôi qua, rất nhanh là một nén nhang trôi qua, thân thể tất cả đại viên mãn đều tổn thương do giá rét, có tổn thương thật nghiêm trọng, mạch máu bạo liệt, lục phủ ngũ tạng văng tung tóe, nguyên lực không thể dùng, linh hồn cũng bị tổn thương do giá rét.
Bối Huyền triệu tập căn nguyên thần lực bao phủ linh hồn, đồng thời truyền âm nói:
- Đều dùng căn nguyên thần lực bảo vệ linh hồn, không cần quản thân thể, mặt khác nghĩ biện pháp để võ giả xung quanh nghĩ cách cứu viện chúng ta!
Toàn bộ đại viên mãn đều không cử động, Lục Ly tiến vào Đông Vương Tháp, công kích linh hồn không có hiệu quả, nguyên lực của bọn họ bị đông cứng, không làm được gì, chỉ có thể trông cậy vào võ giả bên ngoài cứu viện. Nếu không có võ giả nghĩ cách cứu viện, nhiều nhất nửa canh giờ, bọn họ đều phải chết.
Đương nhiên, còn có một biện pháp, đó là linh hồn chạy trốn, giống vua Nam Cảnh năm đó. Linh hồn mười mấy đại viên mãn trốn đi, Lục Ly có thể chấn sát bao nhiêu?
Không đến bước cuối cùng, bọn cường giả sẽ không làm vậy, bởi vì nếu linh hồn thoát ra, vậy sẽ thật yếu ớt, cường giả sắp đại viên mãn còn có thể chấn sát bọn họ. Nhất là Bối Huyền, liên tục xây dựng hai lần thân thể, có ảnh hưởng rất lớn chiến lực của hắn.
Thần niệm bọn họ nhìn quét xung quanh, gần đó vừa mới có mấy trưởng lão sắp đại viên mãn chạy đến, những trưởng lão này cũng lo lắng Bối Huyền và Bối Luân, lo lắng bọn họ gặp chuyện không may, mạo hiểm đến đây. Bối Huyền vội vàng truyền âm cho mấy trưởng lão, để bọn họ tiến công băng sơn, giải cứu bọn họ ra.
Những trưởng lão này hơi sợ hãi, bởi vì nếu đến gần Trùng Minh Sơn, hàn khí kia rất khủng bố, bọn họ đều chịu không nổi. Hơn nữa tầng băng này thật dày, có thể tùy ý phá vỡ sao? Chỉ là tộc vương hạ lệnh như vậy, bọn họ có thể làm gì? Chỉ có thể liều mạng oanh kích, oanh kích băng sơn từ xa.
Rầm rầm rầm!
Mấy trưởng lão cuồng oanh lạm tạc, bọn họ vừa oanh kích, phát hiện có chút tác dụng, băng sơn vỡ ra từng khối. Tuy tốc độ vỡ hơi chậm, nhưng công kích liên tục, vẫn có thể phá vỡ tất cả băng sơn.
- Mau, hỗ trợ! Tất cả võ giả Bắc Cảnh hỗ trợ oanh kích băng sơn!
Mấy cường giả sắp đại viên mãn rống to, thám báo xa xa chống chịu hàn khí khủng bố, cắn răng vọt lại, muốn phá vỡ băng sơn này, cứu bọn Bối Huyền ra.