Lục Ly bất đắc dĩ khom người, Lục Tiểu Bạch và Thiên Dạ Tử Hề cũng khom người theo. Già La vừa gặm trái cây, vừa nhìn mọi người, sau đó không nói một lời, bay đi, nháy mắt biến mất không thấy. Tinh Hoàng cười khổ một tiếng, mang theo Lục Ly đi vòng qua nhà gỗ, đi tới mặt sau.
Mặt sau có một vườn hoa, bốn phương tám hướng đều là hoa. Trung gian vườn hoa có một ngôi đình, giữa đình ngồi một nữ tử. Lúc Lục Ly nhìn thấy nữ tử kia, cảm giác cả thế giới đều sáng rực, nhất là cặp mắt kia, sáng ngời như ngôi sao giữa trời đêm.
Lục Ly nhìn thấy đại ma vương, cảm giác như lần đầu gặp. Đại ma vương tạo cho hắn cảm giác an ổn, điềm tĩnh khó hiểu. Năm đó hắn cảm thấy đại ma vương như một vùng biển, nhìn không thấy đầu cuối, giờ đây hắn cảm ứng thử, phát hiện vẫn như thế. Đại ma vương vẫn là đại ma vương, mạnh như vực sâu, dày đặc như biển sao.
- Chủ Thần quả nhiên là Chủ Thần!
Lục Ly hơi kích động, đây là Chủ Thần trong truyền thuyết. Trước kia không biết, hiện tại cảm giác như tòa núi cao.
Tinh Hoàng mang theo mọi người đi qua, Tiểu Bạch tò mò nhìn đại ma vương, hắn cảm ứng thử, cũng âm thầm kinh hãi. Tuy hơi thở vị này cảm giác không quá mạnh, lại tạo cho hắn cảm giác áp bách vô hình như đối mặt vua Đông Cảnh.
Nói rõ nữ nhân này ít nhất cấp bậc Cảnh Vương, là Chủ Thần có thể đạt đến tám thành.
- Bái kiến đại nhân!
Lục Ly đi qua, quỳ một gối hành lễ. Đại ma vương có đại ân với hắn, cúi đầu là nên làm.
Đại ma vương vui mừng cười cười, tùy ý xua tay, Lục Ly không quỳ nổi, nàng mỉm cười nói:
- Lục Ly, ngươi có thể đạt đến cảnh giới hiện tại, ta... thật vui mừng!
Ánh mắt đại ma vương giống như trưởng bối hiền lành nhìn hậu đại đại thành. Thật vui mừng, thật ấm áp, khiến trong lòng Lục Ly thật thoải mái.
Lục Ly vội khom người nói:
- Đều nhờ đại nhân chỉ dẫn và tài bồi!
- Ngươi sai lầm rồi!
Đại ma vương lắc đầu nói:
- Trên thực tế, ta cũng không trực tiếp giúp gì ngươi, thậm chí... ta còn cố ý tạo khó khăn cho ngươi, giống như... ta để ngươi đi Tam Trọng Thiên tìm kiếm Nghịch Long Tộc!
- Đó cũng là ý tốt của đại nhân!
Lục Ly tự nhiên sẽ khong trách tội đại ma vương, hắn biết đại ma vương cố ý tài bồi hắn. Nếu không đường đường một Chủ Thần như đại ma vương, ai sẽ nhàm chán chú ý một tiểu võ giả như hắn?
Cảm giác lúc trước của hắn cũng là đúng, hắn vẫn cảm giác có một đôi tay vô hình, đang âm thầm nắm lấy sinh mệnh của hắn. Trên thực tế, thật có một đôi tay, rất có thể từ lúc hắn sinh ra đã chú ý đến hắn.
Bởi vì hắn là thể chất Thất Kiếp Thiên Sát được đào tạo ra, bọn Tinh Hoàng luôn âm thầm chú ý trưởng thành của Lục Ly, thời khắc mấu chốt... sẽ dẫn đường hướng đi nhân sinh của Lục Ly.
Hoặc là nói, ngẫu nhiên tạo chút phiền phức cho Lục Ly, để Lục Ly lần lượt phá giải, vượt qua, giãy dụa, phản kháng, đấu tranh, biến... mạnh hơn.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không ngừng chiến đấu, lần lượt vượt qua sinh tử, mới có thể kích phát tiềm năng, mới có thể nhanh chóng mạnh hơn. Cả đường đi này của Lục Ly đi phi thường nhấp nhô, có vài nhấp nhô là không cẩn thận xuất hiện, xem ra là cố ý dẫn đường.
Đám người đại ma vương, Tinh Hoàng dẫn hắn đi một con đường đầy bụi gai, tràn ngập nhấp nhô, phi thường khó đi. Hắn đi một đường gập ghềnh, chiến đấu hăng hái đẫm máu, rốt cục đi đến hôm nay, đích xác không dễ dàng.
Thất Kiếp Thiên Sát!
Đại kiếp nạn lần lượt, lần lượt lột xác, lần lượt trở nên mạnh hơn, mỗi lần vượt qua kiếp nạn đều sẽ mạnh hơn, bởi vì không mạnh... căn bản không thể vượt qua, nếu chết rồi, cũng không tồn tại mạnh hơn hay không mạnh hơn. Mấy vạn Thất Kiếp Thiên Sát, hiện tại đã chết hơn phân nửa, có thể thấy được hy vọng.
Lục Ly cũng không hối hận gì, cũng sẽ không oán giận cái gì, ít nhất hắn đi tới, Lục gia cũng đi tới theo. Lục gia mạnh hơn, lần này nếu có thể thắng, Lục gia ngạo nghễ đứng ở vị trí tuyệt đỉnh, tôn vinh đời đời kiếp kiếp.
Hơn nữa hắn cảm thấy được nhân sinh như vậy mới thú vị, mới phấn khích.
Đại ma vương cười cười, không nói chuyện với Lục Ly nữa, ánh mắt nhìn sang Tiểu Bạch, nói:
- Ngươi là Thôn Thiên Thú phải không, năm đó từng gặp mặt cha mẹ ngươi, khi đó phụ thân ngươi còn chưa phải là vua Đông Cảnh.
- Hả?
Ánh mắt Lục Ly lộ ra dị sắc, hỏi:
- Đại nhân từng gặp mẫu thân của ta sao? Mẫu thân của ta bộ dáng ra sao?
Vua Đông Cảnh chưa từng nói chuyện mẫu thân với Tiểu Bạch, chỉ nói đã chết rồi, hỏi Vẫn đại nhân, bọn họ cũng không nguyện ý nói. Giờ đây đại ma vương nói như vậy, Tiểu Bạch tự nhiên thật cảm thấy hứng thú.
Đại ma vương nhớ lại, nói:
- Tính cách mẫu thân ngươi có hơi giống ngươi, là một tiên thú, tính cách thật nóng nảy, đơn thuần, ngay thẳng, khiêu thoát, rất mỹ lệ. Nàng nha, không phải người chịu nổi yên, thích du ngoạn xung quanh, phụ thân ngươi không thể không đi theo nàng, náo loạn không ít chuyện...
Trong đầu Lục Tiểu Bạch hiện lên một bóng người. Theo câu chuyện của đại ma vương, hình tượng này cũng trở nên rõ ràng hơn. Trong mắt Tiểu Bạch hơi đỏ lên, đời này chưa từng gặp mẹ mình, đây là chuyện vừa hiện thật vừa đáng buồn.
- Ngươi hẳn sắp đạt đại viên mãn rồi?
Đại ma vương chuyển đề tài, nói chính sự, nhẫn trong tay nàng sáng lên, xuất hiện một hộp ngọc, nói:
- Nơi này có Vô Căn Quả, ngươi ăn rồi bế quan, có thể tăng tỷ lệ đột phá đại viên mãn. Mặt khác, Thôn Thiên Thú ngươi có thể tìm hiểu Thôn Thiên Thần Kĩ, có lẽ có cơ hội tu luyện đến trình độ như phụ thân ngươi. Nếu ngươi có thể vượt qua phụ thân ngươi, bằng vào Thôn Thiên Thần Kĩ, ngươi có thể hoành hành tất cả đại viên mãn.
Hả?
Tiểu Bạch cả kinh, hơi kinh ngạc nhìn đại ma vương, lại nhìn Lục Ly. Lục Ly vội vàng nháy mắt ra hiệu với Tiểu Bạch:
- Còn không tạ ơn đại nhân!
- Đa tạ đại nhân!
Tiểu Bạch vội vàng bái lạy, hắn không biết Vô Căn Quả này là gì, nhưng nếu vị đại nhân nói như vậy, vậy khẳng định sẽ không lừa dối hắn. Khả năng vị này là Chủ Thần là phi thường lớn. Hắn tiếp nhận hộp ngọc, thối lui sang một bên.