Dù sao với Hỏa Phượng Thiên Thai, chỉ cần hết lòng bồi dưỡng, tương lai rất có thể sẽ trở thành một cường giả chiến lực hung hãn.
Nghĩ đến Lục Linh một thân một mình cơ khổ lẻ loi, bị một tên cường giả xa lạ mang đi, không biết sẽ phải gánh chịu cực khổ thế nào. Đầu óc Lục Ly tưởng như sắp nổ tung, nếu không phải không biết cường giả bí ẩn kia là ai, hắn nhất định sẽ trực tiếp tìm tới cửa.
- Áo nghĩa thất phẩm, thánh quang áo nghĩa!
Ánh mắt Lục Ly khẽ sáng lên, phụ thân hắn hình như cũng chỉ mới cảm ngộ được áo nghĩa lục phẩm. Trên thế giới này người có thể cảm ngộ áo nghĩa thất phẩm không hề nhiều, lấy năng lực Lục gia hẳn sẽ dễ dàng tìm ra được.
Trở lại Đằng Long Các, Lục Ly không nói nửa lời với Vũ Hóa Thần Minh Vũ, cứ thế giam mình trong phòng, ngồi trong đó suốt một buổi chiều.
Thẳng đến lúc trời chạng vạng tối mới tỉnh hồn lại, giờ có lo lắng cách mấy cũng vô dụng, hiện tại hắn chẳng làm được gì, cũng không giúp được Lục Linh, chỉ có thể chờ đợi Lục gia tìm hiểu rõ ràng về cường giả bí ẩn kia rồi tính.
Hô hô
Ngồi trong phòng suốt một buổi chiều, hắn cảm thấy có chút bức bối, bèn đi ra ngoài.
Bên ngoài Vũ Hóa Thần và Minh Vũ một mực chờ đợi, nhìn thấy Lục Ly ra ngoài, Minh Vũ quan tâm hỏi:
- Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì, tỷ tỷ ta bị một tên cường giả bí ẩn mang đi, hiện tại Lục gia đang điều tra.
Lục Ly tùy ý giải thích một câu, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần thấy Lục Ly không muốn nhiều lời, hai người cũng không giúp được gì, chỉ có thể trấn an.
Lục Ly nhìn sắc trời bên ngoài một cái, đột nhiên cảm giác trong phòng thiếu mất một người, hắn nhíu mày quay sang thị nữ hỏi:
- Cô cô ta còn chưa quay về?
- Vẫn chưa.
Thị nữ lắc đầu, Lục Ly nhíu mày càng chặt, bình thường Lục Phi Tuyết không hề ra ngoài, hôm nay đột nhiên đi ra, mà lại đến giờ vẫn chưa thấy quay về?
Hắn trầm ngâm một lát liền đi ra cửa chính, nói với hộ vệ ở phía ngoài:
- Cô cô ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở về, các ngươi phái người dạo quanh bốn phía Thần Khải Thành tìm xem.
Trước khi đi Lục Phi Tuyết có dặn một lát sẽ trở về, giờ trời đã tối, dù có đến chỗ bằng hữu thì cũng nên phải trở về rồi mới đúng.
Sáu tên hộ vệ phía ngoài sửng sốt nhìn Lục Ly, Thần Khải Thành lớn như vậy, nhiều lâu viện như vậy, Lục Phi Tuyết lại không nói nàng đi đâu, bọn hắn biết tìm thế nào?
Thấy sắc mặt Lục Ly có gì đó không đúng, tên lớn tuổi nhất trong đám để năm người kia tản đi tìm. Hai người dạo quanh Thần Khải Sơn, ba người đi Thần Khải Thành, có thể tìm tới hay không là một chuyện, đi tìm lại là một chuyện khác, cứ phải làm bộ cho vị tiểu gia đây nhìn thấy cái đã.
Lục Ly lại không có quá nhiều lo lắng, dù sao Thần Khải Thành cũng phong thành, Lục Phi Tuyết cùng lắm vẫn ở trong đây. Ở Thần Khải Thành có ai là không biết Lục Phi Tuyết? Ai dám động đến nàng?
Lục Ly quay về đại sảnh, lại không tâm tình ăn cơm, cứ thế ngồi chờ Lục Phi Tuyết trở về. Vũ Hóa Thần và Minh Vũ thấy Lục Ly tâm tình không tốt, tuỳ ý ăn một chút, không tiện trở về tu luyện, đều ngồi đấy bồi cùng Lục Ly.
Thời gian từ từ trôi qua, sắc mặt Lục Ly càng lúc càng khó coi.
Một canh giờ sau vẫn chưa thấy có bất cứ tin tức gì báo về, Lục Phi Tuyết cũng không thấy bóng dáng, Lục Ly triệt để ngồi không yên.
Hắn nghĩ nghĩ liền mang theo Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đi ra, nhìn tên hộ vệ duy nhất đứng ở ngoài cửa nói:
- Ngươi thấy cô cô ta đi về hướng nào?
- Hướng nam!
Hộ vệ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phía nam là đường xuống núi, ta đoán phu nhân hẳn là đi vào trong thành.
- Đi, chúng ta cũng đi ra tìm!
Lục Ly quyết định ra ngoài đi dạo, chút chuyện này không tiện đi tìm các trưởng lão, bèn khua tay với tên hộ vệ nói:
- Dẫn bọn ta xuống núi, đi vào trong thành tìm xem.
Lục gia không phải không cho phép Lục Ly đi Thần Khải Thành, hộ vệ hết cách, đành phải đi trước dẫn đường. Một đường hướng thẳng về phía nam, đi suốt ba nén hương mới tìm được sơn đạo uốn lượn xuống núi.
Thần Khải Sơn có hình tháp đứng, mỗi tầng đều có người ở, trên sơn đạo xuống núi thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra, người phía dưới không phải ai cũng có thể đi lên.
Người trên núi lại có thể đi xuống dễ dàng, bên người mang theo hộ vệ, Lục Ly đại danh đỉnh đỉnh, ai dám ngăn cản hắn?
Lục Ly nóng lòng, tăng nhanh tốc độ, bốn người chỉ mất mấy nén hương liền lao xuống Thần Khải Sơn. Dưới Thần Khải Sơn chính là Thần Khải Thành, nhưng vừa tiến vào thành, Lục Ly lại không khỏi trợn tròn mắt.
Bởi vì thành trì này quá rộng, khắp nơi toàn là phố lớn hẻm nhỏ, nhà cửa san sát, viện tử lâu vũ dày đặc, biết đi đâu tìm người bây giờ?
Trầm ngâm một lát, Lục Ly hỏi:
- Binh sĩ ở Thần Khải Thành này do ai phụ trách? Dẫn ta đi gặp hắn.
Trong thành thường xuyên có thể nhìn thấy binh sĩ tuần tra, quân đội trong Thần Khải Thành hẳn chí ít cũng mấy vạn người. Tìm tới thống lĩnh hoặc trưởng lão quản quân đội, mời bọn hắn hỗ trợ liền dễ tìm hơn nhiều, bằng không nếu chỉ dựa vào ba người Lục Ly, biết phải tìm đến ngày nào tháng nào.
- Là Phong trưởng lão.
Với chuyện này hộ vệ hiểu rất rõ, lập tức dẫn Lục Ly trực tiếp đi đến thành nam. Phong trưởng lão là trưởng lão Ngoại đường, phụ trách phòng ngự và quản lý trật tự trong lòng.
Thần Khải Thành rất náo nhiệt, vào đêm vẫn ngựa xe như nước, mấy người Lục Ly không có xe ngựa, chỉ có phi thuyền thiết giáp và chiến xa thượng cổ, trong thành lại không cho phép phi hành, thế nên mấy người đành phải dựa hai bắp chân đi đường.
Bôn tẩu gần nửa canh giờ, phía trước có một tên hộ vệ băng băng lao tới, Minh Vũ cùng Vũ Hóa Thần vừa nhìn thấy, lập tức quát khẽ nói:
- Là người ngoài viện chúng ta.
Lục Ly quét mắt nhìn lại, tên hộ vệ kia cũng nhìn thấy đám người Lục Ly, liền như một cơn gió lao vút tới. Sắc mặt hắn khó coi dị thường, trong mắt toàn là vẻ kinh hãi, Lục Ly thấy tình hình có vẻ không đúng, từ đằng xa đã quát hỏi:
- Sao thế? Tìm được người chưa?
- Phu nhân, phu nhân...