Hộ vệ sợ đến miệng môi lắp bắp, một hồi lâu mới nói được:
- Phu nhân giết người, đã giết mười mấy người!
- Cái gì?
Lục Ly và Vũ Hóa Thần Minh Vũ tưởng là nghe lầm, thân hình cả ba bất giác run lên.
Lục Phi Tuyết đang giết người?
Mấy năm nay Lục Phi Tuyết một mực nhẫn nhục chịu đựng, sớm đã không còn tính tình và nhuệ khí như xưa. Đừng nói nàng giết người, sợ là còn không dám phát sinh xung đột với người mới đúng?
- Có phải ngươi nhìn lầm rồi không?
Phản ứng đầu tiên của Lục Ly là người này nhìn lầm.
- Không hề!
Hộ vệ vô cùng khẳng định nói:
- Chính là phu nhân, ta tận mắt nhìn thấy. Đang ở đằng kia, hình như là viện tử của Lý trưởng lão, giờ vẫn còn đang giết!
- Đi!
Tròng mắt Lục Ly thoáng chốc đỏ ngầu, huyết dịch trong người sôi trào, sát khí ngút trời. Nếu đúng là Lục Phi Tuyết không sai, như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, với tính tình như Lục Phi Tuyết mà đều có thể giết người, việc này hẳn phải vô cùng nghiêm trọng.
Hưu
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ liếc nhau một cái, lập tức lao vút theo Lục Ly, thần sắc hai người đều rất ngưng trọng. Lục Linh mất tích, hôm nay tâm tình Lục Ly vốn đã không tốt, giờ Lục Phi Tuyết lại xảy ra chuyện, tối nay sợ rằng rất nhiều người phải chết.
Hộ vệ dẫn Lục Ly xông qua hai con đường, rẽ ngoặt một lần, sau đó chỉ vào phía trước nói:
- Chính là chỗ này, Ly thiếu gia nhanh đi ngăn cản phu nhân, mong là đừng xảy ra đại sự.
Hưu
Lục Ly thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt, bắn thẳng về phía trước mặt. Bên kia đã vây quanh rất nhiều người, một mảnh rối loạn, trong viện còn không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng kinh hô.
- Cút ra!
Lục Ly bạo rống một tiếng như là lôi đình, chấn tỉnh đám người vây quanh ngoài viện. Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên trong mắt chớp hiện ngân quang, sát khí ngút trời vọt tới, vội vàng nhường sang một bên, Lục Ly cứ thế như một cơn gió vọt thẳng vào.
- Chết, chết, chết, các ngươi đều đáng chết...
Còn chưa xông vào, bên trong đã nghe được tiếng nữ nhân quát lớn truyền ra. Lục Ly ngước mắt nhìn lên, thấy được Lục Phi Tuyết chính đang xách theo trường kiếm màu đỏ đuổi giết tứ xứ, bên trong la liệt thi thể, nhìn có vẻ toàn là hộ vệ hạ nhân thị nữ, rất nhiều chỗ đã bị san thành bình địa, có mấy lầu các còn đổ sụp, một mảnh lang tạ.
- Cô cô!
Lục Ly bay tới, vọt đến bên người Lục Phi Tuyết, thấy được cả người nàng toàn là máu, được cái không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, lúc này mới thở phào một hơi dài.
Lục Phi Tuyết đầu bù tóc rối, rất nhiều chỗ trên áo bào rách bươm, trên mặt toàn là máu, trong mắt hiện đầy vẻ điên cuồng, tựa như một nữ nhân điên. Nàng thấy Lục Ly vọt tới, phản ứng đầu tiên là khẽ giật mình sau đó nước mắt bất giác trút nghiêng mà ra, trường kiếm trong tay trượt xuống, bỗng chốc nhào vào trong ngực Lục Ly kêu gào khóc lớn.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ xông đến, hai người dùng thần niệm nhìn quét một phen, nội tâm triệt để trầm xuống, hiện trường chí ít đã chết hơn trăm người, to chuyện rồi.
- Được, được rồi, cô cô đừng sợ, chất nhi ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi!
Cảm nhận được thân mình Lục Phi Tuyết khẽ run lên, nước mắt rơi như mưa, trong lòng nhất định là đang sợ hãi cực độ, Lục Ly vội vàng vỗ vai nàng an ủi.
Hắn không biết vì sao tối nay Lục Phi Tuyết lại ra tay giết người, còn động thủ với cả một đám hộ vệ hạ nhân thị nữ. Nhưng hắn có thể đoán được Lục Phi Tuyết nhất định đã phải chịu kích thích gì đó rất lớn nên mới điên cuồng như thế.
Bất luận nguyên nhân gì, Lục Ly quyết định vẫn phải bảo hộ Lục Phi Tuyết, ai dám tổn thương nàng thì nhất định phải bước qua xác hắn.
- Cô cô, chúng ta về nhà!
Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy bốn phía đứng rất nhiều hộ vệ, trong mắt toàn là phẫn nộ và sợ hãi, lại không ai dám tới gần. Hắn nói khẽ bên tai Lục Phi Tuyết một câu, sau đó ôm nàng định đi ra ngoài viện.
- Muốn chạy? Cản bọn họ lại, dù có chết hết cũng phải chờ ta phụ thân trở về!
Trong sân truyền đến một tiếng bạo rống, người lại không dám đi ra, tựa hồ sợ bị Lục Phi Tuyết chém giết. Đám hộ vệ tại trường liếc nhau, cắn răng phóng tới cửa chính, chắn ngang đường đi ra ngoài.
Viện tử này rất lớn, rất xa hoa, hẳn là biệt viện của trưởng lão Ngoại đường, vừa rồi hộ vệ cũng nói là viện tử của Lý trưởng lão, theo tình hình thì tên trưởng lão kia không ở nhà, bằng không chỉ dựa vào chút thực lực ấy của Lục Phi Tuyết, làm gì giết được nhiều người như vậy.
Bất luận thế nào, tối nay Lục Phi Tuyết giết người trước mắt bàn dân thiên hạ, còn hạ sát nhiều hạ nhân như vậy, bản thân chuyện này đã không đúng. Lục Ly cũng không muốn đợi Lý trưởng lão trở về để bị bắt ngay hiện trường. Giờ rút lui, dù sau này Lý trưởng lão có tới Thần Khải Sơn gây chuyện thì cũng còn có đường lùi.
Trong lòng Lục Ly khẽ động, lập tức thả ra Mệnh Luân, mang theo Lục Phi Tuyết bay vụt lên, đồng thời quát khẽ với Minh Vũ Vũ Hóa Thần:
- Đi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Ly vừa mới bay lên không, từ phía bắc một bóng người đang dùng tốc độ khủng bố xé gió lao tới. Là một lão nhân áo trắng, khí tức như rồng như hổ, cảnh giới hẳn là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, Lục Ly liếc mắt nhìn liền nhận ra người này. Ngày đó lúc Lục Chính Đàn trở về, người này cũng tại trường, là một trưởng lão Ngoại đường.
- Phụ thân!
Trong hậu viện, ba tên trung niên lao vút lên, tất cả đều là Bất Diệt Cảnh, ai nấy cùng đồng loạt thả ra Mệnh Luân, một người hét lớn với lão giả:
- Lục Phi Tuyết không biết tại sao lại phát điên, đại khai sát giới trong nhà chúng ta, mấy người Sơn nhi Lệ nhi đều bị Lục Phi Tuyết giết rồi.
- Hả?
Sắc mặt lão giả trầm xuống, sát khí tràn ra trên thân, ánh mắt quét nhìn về phía Lục Phi Tuyết, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm. Hắn dùng thần niệm đảo quanh một lượt, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết tiểu thư, dù ngươi là tiểu thư Lục gia, nhưng đâu thể vô duyên vô cớ giết người được? Hôm nay không cho lão phu công đạo, lão phu đành phải mạo phạm!