- Người đâu, bắt hai người này lại, tất cả trưởng lão Ngoại đường tới Trưởng Lão Đường, tổ chức đại đường hội, xét xử tội của Lục Ly Lục Phi Tuyết.
- Chờ đã!
Lục Ly bình tĩnh mở miệng nói:
- Muốn xét xử chúng ta cũng được, chúng ta cũng có thể nhận tội, nhưng các ngươi chủ thẩm, ta không phục. Mời Thái Thượng trưởng lão đi ra, nên tội gì, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, Lục Ly tuyệt không hai lời. Còn nếu là các ngươi xét xử, ta sợ mình chết không rõ ràng, sau này gia gia ta xuất quan, sợ rằng các ngươi không cách nào giải thích với hắn.
- Bắt lại!
Lục Phong Hỏa căn bản không nghe Lục Ly, nổi giận rống to. Một đám Quân Hầu Cảnh bay vụt đến, Bát trưởng lão thấy sát cơ bùng lên trong mắt Lục Ly, thú trảo lấp lánh ngân quang, tựa hồ định phản kháng, lập tức cắn răng trầm giọng nói:
- Lục Ly, đừng chống cự, bằng không ai cũng không cứu được ngươi.
Tứ trưởng lão gật đầu nói ra:
- Lục Ly, tin tưởng chúng ta, tin tưởng gia tộc!
Lục Ly và Lục Hồng Ngư cũng nhìn Lục Ly, hai người đều không ngừng lắc đầu, im ắng nói cho Lục Ly đừng làm loạn.
Lục Phi Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Lục Ly, Lục Ly quay đầu nhìn một cái, Lục Phi Tuyết chảy nước mắt khẽ lắc đầu. Chuyện hôm nay ồn ào huyên náo như thế, nếu Lục Ly tiếp tục giết người, sợ rằng sẽ bị kích sát đương trường.
Lục Ly khe khẽ thở dài, trầm ngâm thoáng chốc, Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão hẳn là sẽ đi thông báo Thái Thượng trưởng lão, lúc này nếu tiếp tục gây sự, thua thiệt chỉ là bọn hắn. Dù sao Lục Phi Tuyết giết nhiều người như vậy, hắn cũng đương chúng giết một tên trưởng lão Ngoại đường.
- Thôi được!
Cánh tay hắn lóe lên quang mang, thu hồi huyết trảo, đồng thời cũng thu hồi Mệnh Luân, hai người Minh Vũ Vũ Hóa Thần đều thu hồi Bản Mệnh Châu, một đám Quân Hầu Cảnh bay tới, bắt lại bốn người.
- Mang đến đại lao, nhốt ở phòng chữ Thiên, chờ đợi xử lý.
Lục Phong Hỏa vung tay lên, mấy tên Quân Hầu Cảnh lập tức mang theo bốn người bay về phía Thần Khải Sơn. Lục Phong Hỏa còn liếc mắt nhìn sang một tên trưởng lão Nhân Hoàng, tên trưởng lão Nhân Hoàng Ngoại đường kia lập tức đi theo, đề phòng bọn Lục Ly thoát đi gây sự.
Đợi bốn người Lục Ly bị mang đi rồi, Lục Phong Hỏa mới mắt lạnh quét nhìn toàn trường một lượt, quát khẽ nói:
- Việc này là do Lục gia dạy bảo vô phương, Lục Phong Hỏa lần nữa thỉnh tội. Mong mọi người tin tưởng Lục gia, nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.
Con em Lục gia loạn sát trong thành, việc này mà xử lý không tốt tất sẽ dẫn lên khủng hoảng trong thành, người Ngoại đường cũng sẽ ly tâm ly đức. Bởi thế Lục Phong Hỏa mới nói ra lời ấy trước mặt chúng nhân, để con dân trong thành nội và Ngoại đường an tâm.
Phong trưởng lão bắt đầu thanh trường, để con dân vây xem tán đi, đồng thời nhặt xác mai táng, an trí người Lý gia...vân vân.
Chư vị trưởng lão đều đi Thần Khải Sơn, ngoài mặt sự tình trong thành lần này dần lắng lại. Chẳng qua ở vô số tửu quán trà lâu lại ồn ào đến lật trời, chẳng mấy chốc chuyện ở đây liền truyền khắp toàn thành, dẫn lên oanh động rất lớn.
Vô số người chửi rủa Lục Phi Tuyết và Lục Ly, dù sao đến cả hạ nhân thị nữ Lục Phi Tuyết đều giết, cứ thế một đồn mười mười đồn trăm, cuối cùng biến thành đại ma đầu giết người. Trước đó thanh danh Lục Phi Tuyết vốn đã chẳng tốt đẹp gì, lần này triệt để thối khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Đương nhiên
Lời của Lục Ly cũng dẫn lên rất nhiều người thảo luận nghi ngờ, từ trong lời Lục Ly không ít người suy đoán ra được một vài chuyện. Các trưởng lão Ngoại đường trong thành cũng như trưởng lão Lục gia quả thực đến quá muộn, nếu đến sớm, Lục Ly chắc chắn sẽ không chém giết Lý trưởng lão.
Lục Ly hai lần nói “Lui hay không”, đấy rõ ràng là không muốn giết Lý trưởng lão. Cuối cùng Lý trưởng lão muốn giết Lục Ly, hắn hết cách, vì tự vệ và bảo hộ Lục Phi Tuyết mới phải hạ sát thủ.
Lục Phi Tuyết đại khai sát giới ở Lý gia, từ lúc bắt đầu giết người đến khi Lục Ly đi tới, ít nhất kéo dài một nén hương, thời gian dài như vậy Phong trưởng lão khẳng định sớm đã nhận được tin tức.
Phong trưởng lão lại đợi sau khi Lục Ly chém giết Lý trưởng lão xong mới xuất hiện, trong này nếu không có ẩn tình, rất nhiều người đều không tin.
Chỉ là, dù có một vài người thông minh đoán được phần nào câu chuyện, lại không ai dám nói gì, đây nhất định dính tới đánh cờ giữa cao tầng với nhau, ai đi lắm miệng chỉ có con đường chết.
Bốn người Lục Ly bị giam trong một thành bảo dưới lòng đất, nơi này là ngục giam được canh giữ cẩn mật nhất trong Thần Khải Thành.
Toàn bộ bên trong được rèn đúc bằng hàn thiết, dù có là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đều không thể đánh xuyên. Hơn nữa bên ngoài mỗi ngục giam đều có Quân Hầu Cảnh trấn thủ ngày đêm, ngoài ra còn có một tên trưởng lão Nhân Hoàng tọa trấn, ai cũng trốn không thoát.
Đám người Lục Ly bị mang vào, trên thân ai nấy đều bị Tù Ma Liên trói buộc, tên trưởng lão Nhân Hoàng Cảnh Ngoại đường kia vừa tiến vào liền nói:
- Tách ra giam giữ, một người một gian.
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ đều là Quân Hầu Cảnh, bốn người tụ cùng một chỗ rất dễ xảy ra chuyện, Lục Ly lại trừng mắt nói:
- Tách ra cũng được, chẳng qua ta phải nhốt chung một gian với cô cô.
- Ở chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện!
Trưởng lão Ngoại đường cười lạnh không ngừng, người bị nhốt vào chỗ này, kết cục cuối cùng chỉ có ba: Hoặc là bị lưu vong Thiên Ma Đảo, hoặc là bị trực tiếp phán định tội chết, hoặc là bị nhốt ở đây cả đời.
Sắc mặt Lục Ly rất bình tĩnh, híp mắt nhìn tên trưởng lão Ngoại đường kia, nói:
- Ngươi tên gì? Ngươi dám chắc gia gia ta sẽ không đi ra được nữa? Nếu gia gia ta đi ra, ngươi không sợ bị giết cả nhà? Làm người vẫn nên lưu một tuyến thì hơn, không triệt để phá hỏng đường lui.
Thần sắc trưởng lão Ngoại đường khẽ biến, nhìn chằm chằm Lục Ly một cái, lại không đáp lời, chỉ khua tay nói:
- Vậy nể mặt Ly thiếu gia, tách ra giam giữ.
Lục Ly và Lục Phi Tuyết bị nhốt chung một phòng, thiết bị bên trong không sai, có một phòng ở, một phòng tắm, còn có nhà xí. Nơi này là chỗ giam giữ tội phạm trọng yếu, có thể tới đây đều là đại nhân vật, điều kiện cũng tương đối tạm ổn.