Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đối phương không lập tức công kích, Lục Phi Tuyết lại đang xung kích Quân Hầu Cảnh, hơn nữa đối phương có tận sáu tên Quân Hầu Cảnh, đánh nhau sẽ rất thua thiệt. Lục Ly có thể chém giết Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng mình vô địch khi đối đầu Quân Hầu Cảnh.
Vũ Hóa Thần mở ra cấm chế, cấm chế này không có được lực phòng ngự quá lớn, chỉ có thể dùng để ẩn thân mà thôi.
Hắn phóng thích Bản Mệnh Châu bay ra, đứng sừng sững giữa hư không, hét lớn nói:
- Chư vị là thế lực nào? Ngăn lại thuyền chúng ta là có chuyện gì?
- Không có việc gì!
Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phía đối diện nhếch môi cười một tiếng, trên mặt hắn có vết sẹo, nhìn rất dữ tợn, người này bộ dáng trung niên, lưng hùm vai gấu, trong tay xách theo một thanh cự phủ, cười lạnh hai tiếng nói:
- Bỉ nhân Lưu Nhân Hùng, là chủ nhân phương hải vực này. Các ngươi là ai? Tùy tiện phi hành trong địa bàn của ta, chẳng hiểu chút quy củ gì hết.
Bản thân Vũ Hóa Thần chính là bá chủ một phương, khí độ bất phàm, hắn lạnh lùng cười nói:
- Thì ra là Lưu đương gia, chúng ta là ai không quan trọng, các ngươi có quy củ gì, cứ nói thẳng đi.
Vũ Hóa Thần rất biết điều, Lưu Nhân Hùng nhếch môi cười nói:
- Ta có nhiều huynh đệ thế này, ai cũng phải ăn cơm, mong các ngươi tuỳ tiện thưởng chút Huyền Tinh cho chúng ta tiêu xài, cũng không cần nhiều, đưa hai trăm ức Huyền Tinh là được.
- Hai trăm ức?
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia cười lạnh, đối phương thật tưởng bọn hắn là quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp thế nào cũng được?
Lục Ly trầm tư một lát liền đi lên boong tàu, chắp tay nói:
- Tại hạ Thiên Thần Phủ Khâu Trạch, Lưu đương gia, hai trăm ức Huyền Tinh đối với Thiên Thần Phủ chúng ta mà nói thì không tính là gì. Nhưng lần này chúng ta đi ra vội vàng, không mang theo nhiều Huyền Tinh như vậy. Ta cùng lắm chỉ cầm ra được mười ức, Lưu đương gia nhường đường được không?
- Thiên Thần Phủ?
Hàn quang lóe lên trong mắt Lưu Nhân Hùng, nói:
- Thiên Thần Phủ thì làm gì quản được tới trên biển, nói nhảm ít thôi, không đưa hai trăm ức, băm hết các ngươi cho cá ăn!
Thần sắc Lục Ly không khỏi chuyển lạnh, Mệnh Luân trong bụng lấp lánh, quát khẽ nói:
- Vậy tức là không còn gì để thương lượng? Nếu các ngươi đã muốn chiến, chúng ta đành phải phụng bồi. Dù giết chúng ta, đại quân Thiên Thần Phủ rất nhanh liền sẽ tới, sớm muộn các ngươi đều phải chết!
- Ha ha ha!
Lưu Nhân Hùng bật cười, vung lên cự phủ trong tay, quát to:
- Các huynh đệ, đây là cá lớn. Bắt lại tên tiểu bạch kiểm này, đòi Thiên Thần Phủ một ngàn ức tiền chuộc, người người đều có thịt ăn, giết!
…
Lục Ly vốn muốn mượn uy danh Thiên Thần Phủ dọa lui đám hải tặc này, lại không ngờ uy danh Thiên Thần Phủ chẳng có chút tác dụng nào trên biển. Ngược lại còn khiến đám người này nghĩ tới bắt cóc hắn, cầm đi đòi chuộc Huyền Tinh.
Nếu đối phương đã muốn đánh, Lục Ly cũng hết cách!
Hắn quay mắt nhìn sang Minh Vũ một cái, kẻ sau điều khiển phi thuyền thiết giáp lui lại, bảo hộ Lục Phi Tuyết. Bụng dưới hắn bỗng chợt sáng lên, Mệnh Luân xuất hiện, tiếp đó hóa thành một đạo lưu quang, bắn thẳng về phía Lưu Nhân Hùng.
- Vũ Hóa Thần!
Lục Ly hét lớn một tiếng, Vũ Hóa Thần lập tức phối hợp, hỏa diễm trên cổ không ngừng tràn vào trong Bản Mệnh Châu. Sau đó vô số con Hỏa Long gào thét bay ra, ùn ùn vọt tới sáu chiếc phi thuyền thiết giáp.
Trên mỗi chiếc phi thuyền thiết giáp đều có chừng mười mấy hai mươi người, tốc độ Hỏa Long của Vũ Hóa Thần cực nhanh, thoáng chốc đã đánh trúng toàn bộ phi thuyền thiết giáp. Đây chỉ là phi thuyền thiết giáp loại hết sức bình thường, hỏa diễm của Vũ Hóa Thần lại cực hung tàn, nháy mắt liền bùng lên liệt hỏa hừng hực.
A
Mấy tên võ giả Mệnh Luân Cảnh bị hỏa diễm bắn trúng, phát ra từng tiếng kêu thảm, vô số võ giả Mệnh Luân Cảnh vội bay ra từ trong phi thuyền thiết giáp, cảnh tượng thoáng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
- Tìm chết!
Trong mắt Lưu Nhân Hùng chất đầy phẫn nộ, nhìn thấy Lục Ly bay tới, hắn lại không đi quản mà xông thẳng về phía Vũ Hóa Thần. Ở trong mắt hắn, một tên Mệnh Luân Cảnh cỏn con như Lục Ly dám xông lại, chẳng qua là đứa ngu tìm chết mà thôi, chỉ cần chém giết Vũ Hóa Thần và Minh Vũ, Lục Ly có thể bay được đi đâu?
- Được lắm!
Lục Ly thấy Lưu Nhân Hùng sắp lướt qua bên người mình, lại không có ý hạ sát thủ, lập tức hớn hở như điên. Xem ra Lưu Nhân Hùng quả thật muốn bắt sống mình, cầm đi tống tiền Thiên Thần Phủ, đây là một cơ hội cực tốt.
Xuy xuy
Lúc Lưu Nhân Hùng sắp xoẹt qua bên người, thân thể hắn bất ngờ lóe lên quang mang, hóa ra mười phân thân, từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Yêu ma thần kỹ có thể phân thân hơn sáu mươi tên, gần đây Lục Ly không có thời gian đi lĩnh hội, bởi thế vẫn chỉ có thể phân ra được hơn mười phân thân.
Hơn mười phân thân là đủ rồi.
Nhìn thấy hơn mười tên Lục Ly từ bốn phương tám hướng vọt tới, nét mặt rất nhiều không giấu được vẻ cả kinh. Thân hình mấy tên Quân Hầu Cảnh dừng lại, lập tức phóng ra Huyền lực, đánh thẳng về phía phân thân Lục Ly.
Lưu Nhân Hùng cũng ngừng, cự phủ trong tay sáng lên, hung hăng bổ xuống một phân thân Lục Ly.
Xoẹt
Phân thân Lục Ly sụp đổ, Lưu Nhân Hùng tiện tay bổ tới phân thân thứ hai, hắn tưởng cả hai phân thân này đều là giả.
Đúng lúc đó!
Tròng mắt Lục Ly chợt sáng rực, huyết trảo giấu trong tay áo đột ngột vung ra, toàn lực chộp tới lưỡi búa.
Răng rắc!
Không gì ngoài ý, cự phủ này chỉ là Huyền khí Thiên giai, nháy mắt liền bị vồ nát, Lục Ly lần nữa quát lớn:
- Vũ Hóa Thần!
Tốc độ phản ứng của Quân Hầu Cảnh quá nhanh, nếu không có Vũ Hóa Thần phối hợp, Lục Ly sợ mình thất thủ.
Vũ Hóa Thần một mực chú ý tới bên này, Lục Ly vừa lao ra hắn liền chuẩn bị sẵn sàng phối hợp. Vừa nghe Lục Ly quát lớn, hắn đột nhiên bắn ra một đạo Hỏa Long cực lớn, Hỏa Long kia từ một hướng khác bắn thẳng về phía Lưu Nhân Hùng.
Hai mặt giáp công!
Trên mặt Lưu Nhân Hùng chớp qua một tia kinh hãi, chẳng qua chỉ trong nháy mắt hắn liền quyết định chú ý.