Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 543 - Chương 543: Chém Đầu

Bất Diệt Long Đế Chương 543: Chém đầu

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nét mặt càng thêm phần dữ tợn, tay bên kia lấp lánh quang mang, bất thần nện tới Lục Ly, đồng thời Bản Mệnh Châu ở bên dưới cũng xoay tròn, muốn đụng nát Lục Ly thành phấn vụn.

Lấy mạng đổi mạng!

Lưu Nhân Hùng có thể trở thành bá chủ một phương, còn thống soái nguyên một đám hải tặc, bản thân tự nhiên có được phỉ tính. Lục Ly muốn giết hắn, hắn liền đồng quy vu tận với Lục Ly, chỉ xem Lục Ly có lá gan đó hay không.

Lá gan Lục Ly rất lớn!

Hắn lại không phải công tử ca yếu ớt, bản thân từng trải qua nhiều lần huyết chiến, thẳng cho tới nay hắn chưa từng sợ chết, nếu Lưu Nhân Hùng đã muốn liều mạng, vậy thì liều thôi.

- Tiểu Bạch!

Lục Ly quát lớn, tay trái đột nhiên vung lên, Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng bắn ra, vút thẳng tới nắm đấm Lưu Nhân Hùng.

- Cái gì vậy?

Cự ly quá gần, tốc độ Tiểu Bạch lại quá nhanh, thoáng chốc liền vọt tới trước nắm đấm Lưu Nhân Hùng. Thân hình Tiểu Bạch hơi lắc, nhẹ nhàng tránh thoát nắm đấm, sau đó xồ lên cánh tay Lưu Nhân Hùng, hung hăng cắn tới.

Trước đây, Tiểu Bạch từng chỉ mất một nhịp thở liền gặm bắp chân một người đến mức chỉ trơ mỗi xương, lúc này tự nhiên cũng tương tự. Thời gian này Tiểu Bạch gặm không ít Hồn Tinh, thân hình biến lớn, tốc độ lại càng nhanh thêm mấy phần.

- A!

Lưu Nhân Hùng hét thảm một tiếng, trong linh hồn truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, không cách nào khống chế Bản Mệnh Châu được nữa, hắn theo bản năng vung vẫy cánh tay, muốn quăng đi Tiểu Bạch.

Hưu

Tiểu Bạch đúng là bị quật bay, nhưng ngân trảo của Lục Ly đã vồ tới, hung hăng chộp lên ngực hắn. Nội giáp trong áo bào thoáng chốc nổ tung, móng vuốt màu bạc đâm xuyên vào, bóp nát trái tim hắn.

Bóp nát trái tim xong Lục Ly vẫn không dừng tay, dù sao Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phản phệ trước khi chết cũng rất khủng bố. Hắn dùng sức đẩy móng vuốt chộp lên trên mặt, móng vuốt này rất sắc bén, nhẹ nhàng bẻ gãy cổ Lưu Nhân Hùng, đầu thân chia hai nửa.

Oanh!

Lục Ly lại khua múa móng vuốt mấy lượt, thi thể Lưu Nhân Hùng chia năm xẻ bảy, máu thịt văng đầy trời.

Khắc này, toàn trường chết lặng!

Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Ly, nhìn móng vuốt đầm đìa máu me, nhìn con ngươi chớp động ngân quang, tựa như nhìn thấy một vị Ma Thần.

Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bị miểu sát, đại thủ lĩnh vô địch trong lòng bọn hắn, không ngờ lại bị một tên Mệnh Luân Cảnh chém giết chỉ sau một chiêu? Điều này khiến bọn hắn cảm thấy quá đỗi hoang đường, quá đỗi chấn kinh, quá đỗi sợ hãi.

Chẳng lẽ tên tiểu bạch kiểm này là Nhân Hoàng? Cảnh giới của hắn là ngụy trang? Mệnh Luân kia cũng là giả? Thực tế là một pháp bảo? Bằng không làm sao tốc độ Mệnh Luân lại nhanh như vậy được?

Lục Ly vươn tay còn lại bắt lấy cánh tay gãy lìa của Lưu Nhân Hùng, chậm rãi rút ra Không Gian Giới Chỉ trên ngón tay kia, sau đó liếc mắt nhìn sang đám người xung quanh, hắn ném mạnh giới chỉ về nơi xa, quát lạnh nói:

- Bản thiếu gia làm người rất giảng đạo lý, giết người chỉ diệt kẻ thủ ác. Trong chiếc nhẫn kia hẳn là toàn bộ tài phú của quân đoàn các ngươi, chính các ngươi cầm đi chia nhau, giờ thì cút hết cho bản thiếu gia, còn dám tới gần, giết không cần luận!

Tròng mắt mấy tên Quân Hầu Cảnh thoáng đỏ lên, không đợi Lục Ly nói xong, năm tên Quân Hầu Cảnh đồng loạt hóa thành thiểm điện lao vút về nơi xa. Số Bất Diệt Cảnh và Mệnh Luân Cảnh còn lại thấy đầu lĩnh đều bỏ chạy, tự nhiên cũng chạy trốn theo.

- Thiếu chủ, ngươi đây là?

Vũ Hóa Thần bay tới, lông mày nhíu chặt, trong giới chỉ của loại thủ lĩnh quân đoàn hải tặc thế này nhất định có lượng lớn tài phú. Lục Ly đã giết Lưu Nhân Hùng, vì cái gì không tiếp tục giết tiếp, còn ném đi chiếc nhẫn kia.

- Trở về!

Lục Ly lắc mình bay xuống, tiếp về Tiểu Bạch, điều khiển Mệnh Luân bay vào phi thuyền thiết giáp, Minh Vũ lập tức lái thuyền phá không mà đi.

Rửa sạch sẽ máu tươi trên người, đổi một thân quần áo sạch sẽ, lúc này Lục Ly mới giải thích nói:

- Cô cô đang xung kích Quân Hầu Cảnh, ta không muốn làm quá ác. Một khi bức gấp đám hải tặc kia, tất cả bọn chúng sẽ liều mình tử chiến. Tài phú của một quân đoàn hải tặc cùng lắm chỉ được mấy trăm ức Huyền Tinh. Chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về Bắc Mạc, còn sợ không có Huyền Tinh?

Vũ Hóa Thần nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, dù sao đối phương còn có năm tên Quân Hầu Cảnh, vạn nhất ai nấy đều liều mạng, Lục Ly có thể giết một hai tên, nhưng nếu nhất thời không cẩn thận bị giết? Hoặc là có người tập kích phi thuyền thiết giáp thì sao?

Lục Ly ném ra giới chỉ, thành công kích lên lòng tham của mấy tên thủ lĩnh còn lại, đương nhiên sự hung ác của Lục Ly cũng chấn nhiếp chúng nhân, khiến không ai còn dám đến tìm chết.

Phi thuyền thiết giáp phá không mà đi, rất nhanh liền tan biến ở phương xa. Đám hải tặc cấp thấp gần đó ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người đều mặc niệm lấy một cái tên, Khâu Văn Trạch, Thiên Thần Phủ Khâu Văn Trạch.

Hải tặc không đuổi theo, mấy ngày sau đó rất là bình tĩnh.

Lục Ly để Minh Vũ và Vũ Hóa Thần điều khiển phi thuyền thiết giáp áp sát gần bờ, cơ hồ là dán lên trên bờ mà đi.

Làm vậy mặc dù rất có thể sẽ bại lộ hành tung, nhưng được cái càng thêm an toàn. Hành tung Lục Ly không sao cả, nếu Lục gia truy sát, sớm muộn cũng sẽ truy sát tới Bắc Mạc, ẩn tàng hay không ẩn tàng đều chẳng mấy ý nghĩa.

Bình an qua đi hai ngày, cửa khoanh thuyền đột nhiên mở ra, Lục Ly đang xếp bằng ở cửa ra vào, lập tức quét mắt nhìn tới. Thấy được Lục Phi Tuyết dung quang hoán đi ra, tròng mắt bất giác sáng lên, kinh hô nói:

- Cô cô, ngươi đột phá?

- Ừm!

Trong mắt Lục Phi Tuyết chất đầy ý cười, dung mạo nàng vốn đã rất đẹp, giờ đây cười lên khiến cho Minh Vũ và Vũ Hóa Thần đều có chút thất thần, nàng mở miệng nói:

- Linh tài đầy đủ như vậy, lại có Thăng Long Thảo, thiên tư cô cô vốn không tính quá kém, bởi thế may mắn đột phá.

- Chúc mừng cô cô!

Lục Ly đứng bật dậy, bắt lấy tay Lục Phi Tuyết nói:

- Cô cô có Kim Cương huyết mạch, giờ hẳn là Quân Hầu Cảnh đều không thể thương hại ngươi?

- Có thể xem là như vậy!

Bình Luận (0)
Comment