Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lục Ly giờ uy phong thật đấy!
Bạch Hạ Sương khịt khịt mũi, có chút khó chịu nói, Yên phu nhân quở trách nhìn nàng, nói khẽ:
- Sương nhi, lúc ở riêng các ngươi nói chuyện thế nào cũng được, nhưng trước mặt công chúng nhất định phải tôn trọng Lục Ly, điều này trực tiếp liên quan đến tiền đồ Bạch gia.
Bạch Hạ Sương mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, thanh tú động người, nàng lè lưỡi, trên gương mặt xinh đẹp lại vẫn chớp qua một tia khó chịu.
Lát sau, cửa lớn hoàng cung mở ra, Lục Ly dẫn theo Minh Vũ Dạ Tra Vũ Hóa Thần nhanh chân đi tới. Yên phu nhân và Bạch Lãnh liếc nhau, trên mặt hai người đều hiện ý cười, hơn nửa năm không gặp, Lục Ly vẫn là Lục Ly khi trước, vẫn là Lục Ly trọng tình trọng nghĩa mà các nàng quen biết.
- Chào Sương tiểu thư, Lãnh gia, phu nhân!
Lục Ly dẫn người đi đến, khẽ cười một tiếng nhưng không hành lễ. Hắn đi ra nghênh tiếp đã là nể mặt Bạch gia, không có nghĩa là hắn còn phải khách khí và cung kính như trước đây. Hiện tại địa vị song phương đã hoàn toàn biến chuyển, Lục Ly công khai nói rõ muốn làm Bắc Mạc Vương, làm sao có thể tùy tiện hành lễ với người khác?
Yên phu nhân và Bạch Lãnh cười khổ một tiếng, khom lưng hành lễ nói:
- Gặp qua Lục công tử.
Đám trưởng lão Bạch gia cũng đều khom lưng lễ, chỉ có Bạch Hạ Sương là tức tối trừng nhìn Lục Ly, miệng nhỏ cong lên, lát sau mới cắn môi nói:
- Lục Ly, ngươi biến?
- Ta không biến.
Lục Ly mỉm cười, nhìn thẳng Bạch Hạ Sương nói:
- Đạo lý này về sau ngươi sẽ hiểu, nếu hôm nay tỷ tỷ ngươi ở đây, nàng cũng sẽ hiểu được, chư vị vào điện đi.
Bạch Hạ Sương còn muốn nói gì đó, Lục Ly lại đã dẫn người tiến vào trong. Tròng mắt Bạch Hạ Sương thoáng đỏ lên, dậm chân một cái, định quay người rời đi.
Yên phu nhân vội vàng kéo tay Bạch Hạ Sương, thấp giọng nói:
- Con người Lục Ly không biến, nhưng địa vị biến. Sương nhi ngươi còn nhỏ, không hiểu đạo lý trong đó. Một người ở vào vị trí nào, liền phải hành sự tương xứng với vị trí đó. Nếu hôm nay Lục Ly vẫn còn như trước, vậy liền không đáng cho Bạch gia chúng ta nương nhờ, đi thôi.
Bạch Hạ Sương cái hiểu cái không, nét mặt tràn đầy ủy khuất đi theo Yên phu nhân tiến vào trong. Bạch Lãnh híp mắt lại, nhìn Lục Ly long hành hổ bộ đi ở trước mặt, rõ ràng chỉ là Mệnh Luân Cảnh, lại mang đến cho hắn cảm giác có chút đè nén, không khỏi cảm khái nói:
- Thiếu niên từng rất ngây ngô, chỉ chớp mắt lại sắp vấn đỉnh Bắc Mạc, hơn nữa còn trưởng thành nhanh như vậy, đúng là khiến người nhìn mà than thở.
Sau khi tiến vào đại điện, Lục Ly ngồi trên vương tọa, khiến người càng cảm thấy khí độ bất phàm, mặc dù tuổi nhỏ, lại đã có phong thái của bậc bá chủ.
Lục Ly không nói nửa lời, từ trên cao nhìn xuống Yên phu nhân Bạch Lãnh. Yên phu nhân không chần chờ quá lâu, lập tức dẫn theo chúng nhân quỳ một chân xuống sàn nói:
- Bạch Yên suất lĩnh toàn bộ trưởng lão Bạch gia tới đây quy thuận, nguyện đời đời đi theo công tử, phụ trợ công tử nhất thống Bắc Mạc, thành tựu đế nghiệp!
Bạch Hạ Sương vốn không muốn quỳ, lại bị một tên trưởng lão cường hành đè xuống, mắt nàng bất giác đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ngẩng đầu trừng nhìn Lục Ly.
Lục Ly mặt không biểu tình ngồi đó, thần tình lạnh buốt dị thường, khiến Bạch Hạ Sương nhìn mà không khỏi chấn động trong lòng. Lúc này ở trong mắt nàng Lục Ly đã không còn là vị thiếu niên trước kia, mà là một bậc Đế Vương cao cao tại thượng, một vị quân vương chủ tể sinh tử người Bắc Mạc.
Lúc này, Bạch Hạ Sương đột nhiên có chút hiểu ra, con người Lục Ly quả thực không biến, mà là địa vị biến. Địa vị hiện tại khiến hắn không thể không làm một vài chuyện vốn không tình nguyện, bằng không làm sao thống soái quần hùng, làm sao có uy nghi của bậc Đế Vương?
Lục Ly đột nhiên đứng dậy, nét mặt trang trọng giơ tay lên nói:
- Lục Ly ta tiếp nhận Bạch gia quy hàng, cũng lập thệ ở đây, chỉ cần Lục Ly ta không chết, quyết không phụ Bạch gia!
Yên phu nhân và Bạch Lãnh đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc tràn đầy kinh ngạc, không ngờ Lục Ly lại lập thệ trước mặt bao người. Hắn căn bản không cần phải nói như thế, dù có muốn nói cũng không cần nói trước mặt bao người, có được lời thề này, ngày sau Bạch gia nhất định một bước lên trời.
- Lục Ly quả nhiên vẫn là Lục Ly trước đây!
Nét mặt Yên phu nhân không giấu được vẻ kích động, lại không nói gì, lần nữa trùng trùng cúi người xuống, lúc này ánh mắt Bạch Lãnh cũng trở nên kiên định dị thường.
Hắn đã một lần xung kích Quân Hầu Cảnh thất bại, Bạch gia lại loạn trong giặc ngoài, muốn phát triển lớn mạnh là điều vô cùng khó khăn. Nhưng giờ thì khác, có lời thề này của Lục Ly, chỉ cần Bạch gia đi theo Lục Ly chinh chiến thiên hạ, chờ Lục Ly nhất thống Bắc Mạc, Bạch gia liền có thể được đến tài nguyên vô tận, khoái tộc lớn mạnh.
Tròng mắt Bạch Hạ Sương lần nữa đỏ lên!
Tính cách nàng đơn thuần ngây thơ, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc. Rất nhanh nàng liền hiểu được dụng ý của Lục Ly khi làm vậy, Lục Ly đang yên ắng nói cho nàng và Bạch Thu Tuyết, hắn nhớ rõ ân tình hai tỷ muội, chỉ cần hắn còn sống, Bạch gia không chỉ không bị thôn tính, mà còn được đến lợi ích không nhỏ.
Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Bạch Hạ Sương, bên trong mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất song vẫn bị Bạch Hạ Sương bắt giữ được.
Bạch Hạ Sương cũng cười theo, đẹp đến khiến người lóa mắt.
Yên phu nhân được Lục Ly trọng dụng, học theo Thiên Hàn Quốc bổ nhiệm làm đại quốc sư.
Chiến lực Yên phu nhân thực ra cũng không cao, chỉ là Bất Diệt Cảnh, chẳng qua điều Lục Ly cần ở Yên phu nhân không phải chiến lực, chiến lực dưới tay hắn đã đủ rồi, hắn cần chính là mưu trí và sự cay độc của Yên phu nhân.
Yên phu nhân có một cái ngoại hiệu gọi là Độc Quả Phụ, âm mưu quỷ kế dùng ra rất tiện tay, khiến người bất tri bất giác liền sập bẫy, bị chôn giết đều không biết.
Ở ngoài sáng, Vũ Hóa Thần là chiến tướng của hắn, Yên phu nhân thì lại phụ trách những chuyện trong bóng tối, làm những chuyện nhận không ra người.