Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dưới ngọn núi nhỏ phía tiền phương đứng ba tên cự nhân, ba cự nhân kia ai nấy đều cao phải đến mười thước, toàn thân màu hoàng kim, trên đầu không có tóc, chỉ mặc da thú che khuất phần dưới. Cánh tay thô tráng ngang thân thể người bình thường, cơ thịt toàn thân gồ lên, nắm đấm lớn hơn cả đầu người. Bạch Thu Tuyết không chút hoài nghi, nếu một quyền kia nện ở trên người, nháy mắt nàng sẽ biến thành thịt nát…
Ba tên cự nhân dù đứng dưới núi, lại cao ngang đỉnh núi, cảm giác áp bách vô cùng cường liệt, khiến Bạch Thu Tuyết hít thở không thông, thật sự chẳng khác gì ba pho tượng Thần Ma.
Thùng thùng
Ba tên hoàng kim cự nhân bước tới, trên thân tán phát khí tức cuồng bạo, cả người Bạch Thu Tuyết khẽ run rẩy, chu sa nơi mi tâm sáng lên, đang định phóng thích Thiên Mị Thuật.
Bịch!
Đến cách trước mặt Lục Ly chừng mười thước, ba tên cự nhân ầm vang quỳ xuống, sau đó toàn thân cúi rạp xuống đất, người đi đầu quát khẽ nói:
- Mông Trí suất lĩnh hai vị trưởng lão tham kiến Thánh Chủ!
- Cái này...
Bạch Thu Tuyết mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn sang Lục Ly, Lục Ly khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ vai trấn an Bạch Thu Tuyết, sau đó nói với ba người Mông Trí:
- Đứng lên đi, chúc mừng ba vị, đột phá Quân Hầu Cảnh.
Mông Trí chưa đứng dậy, mà lần nữa cúi người nói:
- Đa tạ Thánh Chủ, không có linh tài Thánh Chủ đưa cho, sợ rằng đời này chúng ta vĩnh viễn không ra được.
Bạch Thu Tuyết chớp chớp mắt, trước mặt người ngoài Dạ Tra chỉ gọi Lục Ly là công tử, mà không gọi Thánh Chủ. Lúc này ba tên hoàng kim cự nhân cường đại lại gọi Lục Ly là Thánh Chủ, nói cách khác những dị tộc cường đại này đều là thuộc hạ của Lục Ly?
Nàng phát hiện trên thân Lục Ly càng lúc càng nhiều bí mật, không ngờ lại có một chủng tộc cường đại trung thành với hắn.
- Lát nữa ta sẽ từ từ giải thích, ta không có ý muốn giấu diếm ngươi.
Lục Ly nắm chặt tay Bạch Thu Tuyết, trong lòng kẻ sau lập tức dâng lên cảm giác ấm áp, Lục Ly để tâm đến mình như vậy khiến nàng rất cảm động.
- Được rồi, đứng lên đi, tới lối vào Hoang giới!
Lục Ly phất phất tay, thả ra Mệnh Luân, mang theo Bạch Thu Tuyết bay lên không. Lối vào tiểu thế giới Lục Ải Nhân đã phái người phong tỏa, không ai tiến được vào trong tiểu thế giới này.
Dạ Tra và bốn vị trưởng lão dồn dập phóng thích Bản Mệnh châu, Mông Trí và hai trưởng lão Mãnh Tượng Tộc còn lại thì trực tiếp vung chân lao nhanh, tốc độ còn nhanh hơn cả Lục Ly.
Lục Ly vốn có thể để đám người Dạ Tra mang đi, chẳng qua vì muốn ở lâu thêm một chút với Bạch Thu Tuyết, hắn chọn cách tự mình bay, tốc độ hắn cũng không chậm.
Để mấy người kia đi ở đằng trước, hắn và Bạch Thu Tuyết theo phía sau, nhẹ giọng giải thích nói:
- Đây là Mãnh Tượng Tộc, còn mấy người Dạ tộc trưởng là Thanh Loan Tộc, ngươi có từng nghe nói qua về hai tộc này?
- Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc?
Bạch Thu Tuyết tính cách trầm lặng, rất thích đọc sách, kiến thức vô cùng uyên bác, hiểu được tương đối nhiều, vừa rồi nàng tưởng ba người kia là Thái Thản Tộc, không ngờ lại là Mãnh Tượng Tộc.
Nàng có chút căng thẳng nắm lấy tay Lục Ly nói:
- Hai tộc này là đại tộc viễn cổ, hình như mấy ngàn năm trước đã bị đại tộc Trung Châu tiêu diệt, Lục Ly, bọn hắn đều phụng ngươi làm chủ?
- Đúng!
Lục Ly gật đầu nói:
- Sau này ta còn phải dẫn dắt bọn hắn giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa khi xưa. Hai tộc này tuyệt đối trung thành đi theo ta, chỉ cần ta có năng lực, khẳng định phải giúp bọn hắn.
- Trời ạ!
Bạch Thu Tuyết triệt để bị dọa sợ, đối với sự tình Trung Châu nàng có hiểu rõ ít nhiều, Lục Ly lại nói sau này còn phải đối kháng các đại thế lực như Luân Hồi Cung, hắn điên rồi ư?
- Đừng lo.
Lục Ly mím môi một cái, trên mặt chớp qua một tia tự tin, nói:
- Không có nắm chắc ta sẽ không loạn động, nếu đời này ta không thể đột phá Nhân Hoàng Cảnh, ta liền bồi ngươi an nhàn sống hết đời ở Bắc Mạc. Còn nếu ta có năng lực, tất phải đi Trung Châu tranh bá một phen. Ta muốn để con em Lục gia thấy được, năm đó bọn hắn trục xuất ta ra khỏi gia môn là chuyện sai lầm nhất là Lục gia từng làm!
- Ừm.
Bạch Thu Tuyết ngắm nhìn vẻ kiên nghị trên mặt Lục Ly, trùng trùng gật đầu nói:
- Vô luận ngươi đi đâu, ta đều bồi theo ngươi. Nam nhân Bạch Thu Tuyết ta yêu thích, chú định vang danh khắp Cửu Châu, đứng ngạo nghễ trên đầu chúng sinh.
- Ha ha ha!
Lục Ly bị Bạch Thu Tuyết thiêu đốt lên hào khí trong lòng, hắn cười to mấy tiếng nói:
- Đường tranh bá thiên hạ bắt đầu từ chinh phạt Hoang giới, Hoang giới này ta quyết lấy bằng được!
Nơi lối vào Hoang giới sớm đã kiến tạo hai đại trận, một mực có ba tên Bất Diệt Cảnh Bạch gia trấn thủ ở chỗ này. Lúc Lục Ly đến, trước là để đám người Mông Trí ẩn núp quanh phụ cận, sau đó mới mang theo Dạ Tra Bạch Thu Tuyết tới lối vào.
- Tham kiến Đại Đế, tham kiến tiểu thư, tham kiến các vị đại nhân.
Ba tên trưởng lão Bạch gia ngồi xếp bằng bên ngoài lối vào, nhìn thấy đám người Lục Ly bay tới liền vội đứng dậy hành lễ.
Lục Ly khẽ gật đầu, để bọn họ đứng lên, sau đó hỏi:
- Đại trận có động tĩnh gì không?
- Không có, một mực rất bình tĩnh.
Một tên trưởng lão Bạch gia đáp, Lục Ly khẽ gật đầu, vung tay nói:
- Mở ra đại trận, các ngươi phái một người đi vào thăm dò, bẩm báo tình hình bên trong.
Mặc dù bên trong hẳn không vấn đề, Lục Ly lại không thể không cẩn thận, vạn nhất có mai phục thì sao? Bọn hắn tiến vào chẳng phải sẽ chết sạch.
Đại trận không phức tạp, rất mau liền được mở ra, đám trưởng lão Bạch gia không chút do dự, một người trong đó tiến nhanh đi vào. Nước bùn trong đầm lầy đã được dọn sạch, Lục Ly có thể dễ dàng nhìn thấy cấm chế truyền tống ở bên dưới.
Hắn nghĩ nghĩ lại khua tay nói:
- Vào thêm một người.
Lại một tên trưởng lão Bạch gia tiến vào, chúng nhân nín thở chờ đợi, ba nén hương sau cấm chế truyền tống sáng lên, hai tên trưởng lão quay về.
Một người bẩm báo nói:
- Hồi bẩm Đại Đế, bên kia toàn là một đám nữ tử có lân giáp màu đen, trên đầu mọc sừng thú, ngôn ngữ các nàng nói rất kỳ quái, chẳng qua không thấy công kích chúng ta.