Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ừm, đi!
Dạ Xoa Tộc còn đang canh giữ bên kia, lối ra vẫn được an toàn, Lục Ly phất tay dặn dò nói:
- Được rồi, các ngươi lui ra sau trăm dặm, trấn thủ ở đó, không có lệnh ta không được rời đi.
- Tuân mệnh!
Bạch gia đã triệt để quy thuận dưới trướng Lục Ly, càng đừng nói lúc này ở đây còn có Bạch Thu Tuyết. Ba người kia vội vàng lui ra, Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vút lên, dẫn mấy người Mông Trí tới.
- Đi!
Lục Ly vung tay lên, Dạ Tra lập tức tiến vào, trưởng lão Thanh Loan Tộc theo sát phía sau, tiếp nữa là Mãnh Tượng Tộc. Bọn hắn không yên tâm để Lục Ly đi vào trước, vạn nhất gặp nguy hiểm còn có thể ngăn cản thoáng chốc.
Ông!
Lục Ly nắm lấy tay Bạch Thu Tuyết, hai người chỉ thấy trước mắt lóe lên bạch quang, cảnh sắc bốn phía đại biến, thiên địa Huyền khí bỗng chợt trở nên nồng đậm dị thường, lần nữa đi tới Hoang giới.
Vừa đi ra, hai người Lục Ly lập tức quét mắt liếc nhìn bốn phía, phát hiện phụ cận có rất nhiều Dạ Xoa Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc cũng ở cách đó không xa, trên mặt hai người tức thì hiện ra ý cười.
- Xi Dực
Nhìn thấy Bạch Thu Tuyết, trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng dẫn theo từng mảnh Dạ Xoa quỳ xuống, Xi Dực trong cổ ngữ có nghĩa là thần. Ở trong mắt Dạ Xoa Tộc, Bạch Thu Tuyết cảm ngộ được Thiên Mị Thuật, liền chính là thần của bọn họ.
- Mông Cô?
Tộc trưởng Dạ Xoa Tộc nhìn đám người Mông Trí với ánh mắt đầy hiếu kì, Bạch Thu Tuyết giải thích cho Lục Ly, nói Mông Cô là Thái Thản Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc thấy Mãnh Tượng Tộc và Thái Thản Tộc rất giống nhau, thế nên mới hỏi như vậy.
- Nghiệp Cơ ở đâu?
Lục Ly lại chưa nhắc gì đến chuyện Mãnh Tượng Tộc, Bạch Thu Tuyết dùng cổ ngữ hỏ dò trưởng lão Dạ Xoa Tộc. Nghiệp Cơ là tên của nữ vương Dạ Xoa Tộc, trưởng lão kia rất nhanh liền đáp lại, nói Nghiệp Cơ ở Vương bộ Dạ Xoa Tộc, Nghiệp Cơ đích thân hạ lệnh để nàng trấn thủ nơi này.
Tiếp đó Bạch Thu Tuyết lại hỏi dò tình hình xung quanh, chứ vẫn chưa nói gì về đám người Mông Trí. Sau khi biết được Hoàng Mị Tộc không dám tới gần, phụ cận rất yên tĩnh mới phiên dịch lại cho Lục Ly.
- Gà rừng? Sao lấy cái tên như thế được nhỉ?
Lục Ly lại không chú ý tới tin báo, mà đặt nghi vấn lên cái tên Nghiệp Cơ. Bạch Thu Tuyết lườm hắn một cái, cải chính nói:
- Là Nghiệp Cơ, không phải gà rừng?
- À à!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, sau đó hạ lệnh:
- Đi Vương bộ Dạ Xoa Tộc, để trưởng lão này tiếp tục trấn thủ ở đây, phái mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa và một vạn đại quân đi theo chúng ta là được.
Bạch Thu Tuyết khó hiểu hỏi:
- Vì sao phải phái đại quân hộ tống chúng ta, thế thì chậm lắm.
Tốc độ Dạ Xoa Tộc cũng không kém, nhưng so với đám người Lục Ly thì lại kém xa, nàng khó mà hiểu được bố trí này của Lục Ly. Lục Ly cười thần bí nói:
- Bạch Thu Tuyết, trước kia ngươi thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc vậy. Trong yêu đương trí thông minh của nữ nhân đều về không, câu nói này quả nhiên không sai.
Bạch Thu Tuyết lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hắn, Lục Ly thấy vậy lại càng mừng, đang định trêu chọc tiếp. Dạ Tra ở bên cạnh lại nhìn không được, ho khan hai tiếng nói:
- Công tử, chúng ta đều ở đây, quay đầu tìm chỗ nào không người, các ngươi lại đấu mồm với nhau, được không?
Đấu mồm, hai chữ này nói rất uyển chuyển, thật ra ý Dạ Tra là để hai người tìm chỗ không người mà đánh tình mắng tiếu, chứ đừng ngay mặt đám lão gia hỏa bọn hắn, lúng túng lắm.
Mặt mo Lục Ly đỏ ửng, Bạch Thu Tuyết càng là ngượng ngùng đến hận không thể chui xuống đất, Lục Ly vung tay lên để Bạch Thu Tuyết đi ra lệnh.
Trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng triệu tập một vạn đại quân cùng đi theo đám người Lục Ly tới Vương bộ, Lục Ly lại để Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, một vạn đại quân tách ra mười lộ, ùn ùn kéo tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly nhà nhã đi trong đại quân, Bạch Thu Tuyết rốt cục hiểu được ý của Lục Ly. Các nàng đi ở chính giữa, được đại quân vây quanh, như thế sẽ không bại lộ tin tức. Chỉ cần không bại lộ, rất nhiều chuyện liền có thể bố trí dễ dàng.
Đại quân một đường đi tới, bên này đã không có Hoàng Mị Tộc, trên đường rất yên tĩnh, bôn tẩu mấy ngày liền tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly được mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa mang theo, Dạ Xoa Tộc không quá để ý đám người Lục Ly, ngược lại ba người Mông Trí lại dẫn lên một mảnh xôn xao.
Thế lực Dạ Xoa Tộc nương nhờ chính là Thái Thản Tộc, không có Thái Thản Tộc Dạ Xoa Tộc sớm đã bị tiêu diệt. Bởi thế đối với bọn hắn Thái Thản Tộc chính là chủ tử, bình thường Thái Thản Tộc gần như không đến bên này, thế mà giờ lại một hơi tới tận ba người, sao có thể không dẫn lên oanh động cho được?
Mới vừa tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc không bao lâu, nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ đã dẫn theo một đám Phi Thiên Dạ Xoa bay tới. Lúc nàng nhìn thấy ba người Mông Trí, trên mặt chất đầy vẻ chấn kinh ngạc, sau đó lại có chút mê mang.
Nàng bay tới hành lễ với Bạch Thu Tuyết, lại hành lễ với Lục Ly, cuối cùng mới hỏi dò thân phận ba người Mông Trí. Lục Ly để Bạch Thu Tuyết khoan hẵng nói, đồng thời sai Nghiệp Cơ phong tỏa tin tức, không được làm lộ tin về ba người Mông Trí ra ngoài.
Chúng nhân chạy tới Vương bộ, đến Vương bộ rồi, Lục Ly để Nghiệp Cơ đào mấy hang động lớn an trí cho ba người Mông Trí, sau đó tiến vào một tòa cung điện xa hoa trong cấm địa Dạ Xoa Tộc.
Lục Ly không chút khách khí ngồi trên vương vị, Bạch Thu Tuyết an vị ở bên cạnh hắn. Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Nghiệp Cơ dò hỏi:
- Các ngươi có cách nào liên hệ Tộc Vương Thái Thản Tộc để hắn tới đây một chuyến không?
Bạch Thu Tuyết có chút lo lắng, nhưng Lục Ly cố chấp muốn nàng phiên dịch, nàng đành phải chuyển lời cho Nghiệp Cơ.
Tròng mắt Nghiệp Cơ khẽ sáng lên, sau đó hồi đáp, nói địa vị nàng không mời nổi Mông Thần, thường chỉ mời được một vị trưởng lão Thái Thản Tộc.
- Trưởng lão thì trưởng lão, mời một người tới đây, lấy tốc độ nhanh nhất!