Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 633 - Chương 633: Thiên Long Tuyết Sơn

Bất Diệt Long Đế Chương 633: Thiên Long Tuyết Sơn

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Bạch Thu Tuyết đỏ mặt nhìn Lục Ly một cái, cũng không nói gì thêm, tiếp tục chăm chú lật xem.

- Được rồi, đi Tuyết Sơn.

Bạch Thu Tuyết nhìn một lát, sau đó khua tay nói:

- Những chuyện còn lại đều chuẩn bị xong hết chưa?

- Chuẩn bị xong!

Nghiệp Cơ gật đầu nói:

- Chuyện của Thần Nữ chính là ưu tiên số một của Dạ Xoa Tộc, thuộc hạ sao dám có nửa điểm sai lầm.

Bạch Thu Tuyết nhìn sang Dạ Tra một cái, tung người nhắm thẳng núi tuyết mà đi, Nghiệp Cơ Dạ Tra và trưởng lão Dạ Xoa Tộc cấp tốc đuổi theo, ngoài ra còn có mười mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa cũng bay vụt mà lên.

Bay về phía bắc được chừng trăm dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một ngọn núi tuyết cao vút, đâm thẳng trời mây. Chúng nhân bay lên đỉnh núi, trên núi dưới núi có rất nhiều Dạ Xoa Tộc trấn giữ, đỉnh núi còn được kiến tạo một tòa thành bảo, xem ra thành bảo này chỉ mới dựng lên không lâu.

- Dạ tộc trưởng, giao Lục đại nhân cho ta.

Nghiệp Cơ đứng bên ngoài thành bảo, quay sang nhìn Dạ Tra, sau đó bổ sung thêm một câu:

- Ngươi canh giữ ở ngoài này, tiến vào không tiện lắm.

Dạ Tra nhớ đến nét mặt đỏ ửng vừa rồi của Bạch Thu Tuyết, như có điều suy tư, hắn nhìn Nghiệp Cơ một cái thật sâu, uy hiếp nói:

- Nghiệp Cơ, hy vọng ngươi đừng gạt ta, bằng không hậu quả thế nào chắc ngươi cũng biết.

Nghiệp Cơ khẽ gật đầu, ôm lấy Lục Ly tiến vào trong. Bạch Thu Tuyết bước nhanh đi theo, Dạ Xoa tộc trưởng lão đi ở sau cùng, còn tiện tay đóng lại cửa lớn thành bảo.

Lạnh!

Vừa tiến vào thành bảo, một cỗ khí tức băng hàn đập vào mặt, lấy cảnh giới như Bạch Thu Tuyết đều không khỏi run rẩy. Nghiệp Cơ giải thích nói:

- Trong thành bảo này có đại trận, có thể tụ tập hàn khí trong núi tuyết, bằng không không cách nào hình thành băng xuyên vạn năm để đông kết ngươi.

Thành bảo không lớn, chỉ có một tòa đại sảnh, ngoài ra còn một gian phòng, trưởng lão đi tới mở cửa gian phòng, bên trong là một thế giới băng. Vách tường đều đông kết, còn có một bộ giường lớn bằng băng, bốc lên hàn khí âm u.

Nghiệp Cơ đặt ngang Lục Ly trên giường, sau đó đút cho hắn hai viên đan dược, lúc này mới nhìn sang Bạch Thu Tuyết nói:

- Thần Nữ, ta đã cho Lục công tử phục dụng đan dược đặc thù. Lát nữa hắn sẽ có phản ứng, nhưng không tỉnh lại, ngươi chỉ cần dựa theo cách ghi trên bí thuật mà làm là được, chuyện sau đó cứ yên tâm giao cho chúng ta. Nếu ngươi sợ, hai người chúng ta có thể ở trong này với ngươi.

- Không cần, các ngươi ra bên ngoài trông chừng, lúc nào làm xong ta gọi các ngươi.

Trong phòng lạnh lẽo thấu xương, mặt Bạch Thu Tuyết lại càng lúc càng đỏ. Cách hút độc ghi trong bí pháp không phải dùng miệng hấp, mà là dựa vào nơi đó để hấp, cần sử dụng Thiên Mị Thuật, nhân lúc hoan hảo hút toàn bộ độc dịch vào trong cơ thể Bạch Thu Tuyết.

- Ai

Bạch Thu Tuyết thoáng có chút tiếc nuối, nữ tử thường thường rất để ý tới lần đầu tiên, trong tưởng tượng của nàng đó sẽ là một khung cảnh cực kỳ lãng mạn, được Lục Ly trăm ngàn yêu thương.

Không ngờ thực tế lại diễn ra trong hoàn cảnh thế này, hơn nữa Lục Ly còn hoàn toàn không biết gì, hết thảy đều phải dựa nàng chủ động đi làm.

Quan trọng nhất chính là sau khi làm xong việc, nàng sẽ sa vào ngủ đông dài dằng dặc, mắt nàng sẽ không mở ra được. Không nhìn thấy thế giới tươi đẹp này, không nhìn thấy Bạch Hạ Sương, không nhìn thấy Yên phu nhân và tộc nhân Bạch gia.

Băng phong thì cũng thôi, nhưng linh hồn nàng vẫn thanh tỉnh. Nàng sẽ một thân một mình vượt qua thời quang dài dằng dặc, không khác gì bị giam trong lao tù đen tối, nàng không biết mình có thể kiên trì được không, hay là sẽ phát điên, hoặc vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

- Nhờ Dạ tộc trưởng chuyển lời giùm cho tiểu cô và Lãnh thúc, nói ta không thể tận hiếu, mong tiểu cô tha thứ cho sự ích kỷ của ta.

- Chuyển lời giùm muội muội, để nàng đừng gây chuyện nữa. Phải học được hiểu chuyện, thay tiểu cô thay gia tộc gánh vác trách nhiệm, cố gắng tu luyện, chấn hưng Bạch gia.

- Đợi Lục Ly tỉnh lại, nói cho hắn không cần quá lo lắng, ta nhất định sẽ tham ngộ tầng thứ ba Thiên Mị Thuật, phá băng đi ra. Nếu hắn làm loạn, ta liền tự bạo Hồn Đàm. Nói cho hắn ta yêu hắn, đời này có thể gặp được hắn là điều may mắn nhất với Bạch Thu Tuyết ta. Nếu đời này không thể làm thê tử của hắn, kiếp sau chúng ta lại nối tiếp tiền duyên.

Bạch Thu Tuyết dặn dò một phen, để Nghiệp Cơ mang tới một chậu nước nóng, sau đó bắt các nàng đi ra. Nàng bắt đầu ngượng ngùng cởi áo bào giúp Lục Ly, dùng nước nóng tẩy rửa vết bẩn trên người hắn.

Từng tia hàn ý toát ra, nước nóng rất nhanh liền biến thành nước đá, sương mù bừng bừng trong phòng, cảnh vật như ẩn như hiện. Bạch Thu Tuyết mặt đỏ bừng, chăm chú chà lau người Lục Ly, tựa như một thê tử đang phục vụ phu quân bị liệt.

Quần áo trên người Lục Ly được cởi sạch, không biết Nghiệp Cơ cho hắn phục dụng loại thuốc nào, chỉ thấy cơ bắp trên người đã không còn rung động, cũng không còn phát ra quang mang sặc sỡ, tựa như chỉ đang an tường ngủ say.

Chẳng qua dưới hạ bộ hắn lại không yên tĩnh, nóng hổi cứng rắn, rõ ràng là tác dụng từ viên đan dược còn lại. Dạ Xoa Tộc tinh thông đạo này, làm ra chút dược vật là điều quá đơn giản.

Lau rửa sạch sẽ toàn thân Lục Ly, lúc này Bạch Thu Tuyết mới xấu hổ nằm xuống bên người Lục Ly, vươn tay ôm chặt Lục Ly, như sợ nam tử trước mắt biến mất

Nàng mở to hai mắt nhìn nét mặt Lục Ly, hai hàng mi dài khẽ lay động, khóe miệng hiện ra ý cười nhàn nhạt, thấp giọng nỉ non những lời âu yếm mà bình thường không dám nói. Gương mặt ngượng ngùng tuyệt mĩ, tròng mắt sáng lên vẻ si tình, có thể say lòng hết thảy nam tử trong thiên hạ.

Nói một thôi một hồi, Bạch Thu Tuyết xấu hổ ngồi dậy, úp dọc lên người Lục Ly. Nàng đưa tay vươn ra sau gáy, rút ra búi tóc, mái tóc xanh như suối rủ xuống. Sau đó tay nàng kéo đai lưng bên hông, trường bào màu trắng chậm rãi men theo bờ vai trượt xuống

Trong phòng đậm đặc hàn khí, bốn phía vách tường toàn là băng xuyên, phía giường cũng là khối băng.

Bình Luận (0)
Comment