Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 634 - Chương 634: Băng Phong Trăm Năm

Bất Diệt Long Đế Chương 634: Băng phong trăm năm

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đôi nam nữ quấn quýt lấy nhau, hơn nữa còn là nữ ở trên, cảnh tượng rất không cân đối, khăng khăng lại mang đếm cảm giác ấm áp tuyệt mỹ.

Từng tia từng tia tiên huyết trượt xuống, rơi trên giường băng chậm rãi tản ra, hóa thành một đóa hoa mai đỏ máu, rất là bắt mắt.

Động tác Bạch Thu Tuyết rất chậm, cũng rất vụng về, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt ẩn ẩn còn có một tia đau đớn, khiến người nhìn mà đau lòng.

Nàng ngước mắt nhìn Lục Ly vẫn đang ngủ say an lành, trong mắt toàn là thâm tình và thương yêu. Nhịp thở dần trở nên dồn dập, ánh mắt cũng biến thành mê ly, động tác lên xuống gấp rút mấy phần, tựa như một mỹ nữ xà lắc lư vặn vẹo trên người Lục Ly.

Tấm lưng trơn bóng rịn ra mồ hôi, lại lập tức bị đông cứng, hình thành một tầng băng cực mỏng, phản xạ quang trạch mê người, sau đó lại bị nhiệt khí trong thân thể hòa tan

Phía dưới theo bản năng hô hấp của Lục Ly cũng bắt đầu trở nên gấp rút, độc tố trong người theo đó di động, cấp tốc hội tụ xuống phía dưới, sau đó bị một cỗ hấp lực cường đại hút ra. Liên tục không ngừng, hội tụ thành dòng chảy tiến vào trong thân thể Bạch Thu Tuyết.

Xùy

Cuối cùng, toàn bộ độc tố men theo dòng nước nóng cuồng phun mà ra, lúc này đôi mắt Lục Ly đột nhiên mở ra. Bạch Thu Tuyết nhìn thấy tròng mắt thanh tỉnh của Lục Ly, khóe miệng hiện ra ý cười vui mừng, sau đó cả người mềm nhũn, trực tiếp bổ nhào vào ngực hắn.

Lục Ly không có bất kỳ phản ứng phẫn nộ hay kinh nghi nào, mà chăm chú vươn tay ôm Bạch Thu Tuyết vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

- Thu Tuyết, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nghĩ hết mọi cách giúp ngươi phá giải độc tố, nếu cuối cùng ngươi chết, ta cũng sẽ đi theo ngươi.

Lục Ly bị Nghiệp Cơ đút cho hai viên đan dược, nhìn qua tưởng như đã ngất đi, kỳ thật từ đầu tới cuối ý thức hắn vẫn thanh tỉnh. Bao gồm cả vừa rồi đám người Nghiệp Cơ nói chuyện, hắn đều nghe được rõ ràng. Bởi vì trong Hồn Đàm hắn có một con rồng, có thể bảo hộ linh hồn hắn.

Hết thảy sự tình hắn đều biết được, hắn biết Bạch Thu Tuyết rất nhanh liền sẽ ngủ say, bởi thế hắn không dám lãng phí thời gian, hắn dùng sức ôm chặt Bạch Thu Tuyết, tận hết khả năng mang đến cho nàng một tia ấm áp.

Hắn biết, chẳng mấy chốc nữ tử này sẽ làm bạn với băng giá.

Một thân một mình lẻ loi trơ trọi trong hắc ám vô tận, không nhìn thấy gì, không nghe được gì, không ăn không uống, thậm chí cũng không thể hô hấp.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ trượt xuống trên má Lục Ly, từ nhỏ đến lớn hắn rất ít khi rơi lệ, lần trước rơi lệ còn là khi Lục Linh bị người mang đi.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm.

Bạch Thu Tuyết rất suy nhược, mí mắt đã sắp không mở ra được, nàng chật vật mấp máy miệng môi, nói ra câu sau cùng:

- Đừng khóc, Lục Ly, phải sống thật tốt, ta vẫn chờ ngươi đột phá Nhân Hoàng, sau đó cưới ta. Chờ ta, ta nhất định sẽ đột phá tầng thứ ba Thiên Mị Thuật. Ta đừng như thế, ta muốn kiếp này vĩnh viễn ở cùng ngươi, vĩnh viễn...

Nói xong đôi mắt Bạch Thu Tuyết triệt để nhắm lại, sa vào ngủ say. Lục Ly hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp Bạch Thu Tuyết mặc lại áo bào.

Chính hắn cũng khoác lên áo bào, sau đó đi ra mở cửa, nhìn Nghiệp Cơ ở bên ngoài nói:

- Chuyện trong này ngươi xử lý, xảy ra vấn đề gì, ta giết toàn tộc các ngươi!

Nghiệp Cơ thấy Lục Ly sát khí đằng đằng đi ra, vội vàng mang theo trưởng lão tiến vào, cẩn thận kiểm tra thân thể Bạch Thu Tuyết một phen, hai người như trút được gánh nặng.

Nghiệp Cơ đút cho Bạch Thu Tuyết một viên đan dược, sau đó mở ra cấm chế trong phòng, lập tức hàn khí tuôn ra gấp mười. Bạch Thu Tuyết lặng lẽ nằm ở đó, toàn thân nhanh chóng kết băng, cuối cùng được một khối băng bao phủ hoàn toàn, biến thành một mỹ nhân băng.

Lục Ly một mực ngồi ở bên giường, rất nhanh thân thể hắn cũng kết băng. Nghiệp Cơ và trưởng lão cũng tương tự, chẳng qua hai người đều vận dụng Huyền lực kháng cự hàn khí.

Nửa canh giờ sau, Nghiệp Cơ và Dạ Xoa tộc trưởng lão xử lý hết thảy xong xuôi, xác định mọi việc đều ổn thỏa, Nghiệp Cơ mới mở miệng nói:

- Đại nhân, yên tâm đi, hết thảy đều rất bình thường. Độc tố không khuếch tán, Thần Nữ có thể trăm năm không chết. Ta lại phái Dao Cơ thường niên ở lại đây canh giữ, sẽ không xảy ra chuyện.

- Ra ngoài!

Lục Ly ngồi im không nhúc nhích, bờ môi khẽ động, băng nơi khóe miệng vỡ ra. Nghiệp Cơ và trưởng lão Dao Cơ liếc nhau, không dám nhiều lời vội đi nhanh ra ngoài.

Lát sau, Dạ Tra tiến đến.

Vừa bước vào cửa, miệng môi Lục Ly lần nữa mấp máy, lạnh giọng nói:

- Ra ngoài, bất kỳ ai đều không được tiến vào, ta muốn ở đây bồi cùng Thu Tuyết một đoạn thời gian.

Lục Ly nhìn chằm chằm Bạch Thu Tuyết, hắn biết Bạch Thu Tuyết nhất định có thể nghe được giọng của hắn, có thể cảm nhận được hắn đang bồi ở bên cạnh.

Hiện tại Bạch Thu Tuyết chắc đang rất sợ hãi, đừng nói một thiếu nữ, dù là Lục Ly một khi biết mình bị đóng băng, linh hồn lại có thể suy nghĩ, hắn cũng sẽ sợ hãi không thôi.

Dạ Tra trầm mặc rời đi, ra ngoài dặn dò Nghiệp Cơ một phen, sau đó một mình bay mất. Hắn cần đi bố trí, trận chiến này bọn hắn trả giá quá nặng, nhất định phải nắm trọn thành quả chiến thắng trong tay, bằng không thống khổ mà Bạch Thu Tuyết phải nhận sẽ uổng phí.

Hàn khí trong phòng càng lúc càng nặng, cả người Lục Ly phủ trong băng sương, lông mày đầu tóc đều kết băng. Hắn chậm rãi duỗi tay ra, cách qua băng phong vuốt ve mặt Bạch Thu Tuyết, mắt nhìn chằm chằm nàng, miệng môi run rẩy thì thào:

- Thu Tuyết, ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ.

Trong băng phong, Bạch Thu Tuyết dung nhan tuyệt mỹ, da trắng như tuyết, không có một tia huyết sắc, hệt như một bộ nữ thi ngàn năm.

Đưa người vào trong băng phong, cách này thật ra được dùng ở rất nhiều nơi tại Trung Châu. Tỉ như có người bị trọng thương, tạm thời không có linh dược, vậy liền băng phong lại, để tiến vào trạng thái chết giả, như vậy liền có thể kéo dài thời gian chết đi.

Gia gia Lục Ly từng độc thân xông vào Thánh Tiên đại địa, cuối cùng trọng thương quay về, trong người trúng vu độc rất lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment