Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tốc độ thế này mà chậm...
Khương Khinh Linh còn chưa dứt lời, Mệnh Luân tầng bốn dưới chân Lục Ly đã cấp tốc xoay tròn, tiếp đó hóa thành một đạo bóng trắng bay vút đi, tốc độ chí ít phải nhanh gấp mười Khương Khinh Linh.
Hô hô
Nghe được tiếng gió gào thét bên tai, nhìn núi đồi hai không ngừng lùi ra khỏi tầm mắt, hai mắt Khương Khinh Linh trợn tròn, thần sắc đầy vẻ không dám tin nói:
- Lục Ly, ngươi, tốc độ ngươi sao nhanh thế này? Còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, sao ngươi làm được?
Hơn một năm trước, Lục Ly từng đấu qua một trận với Mông Họa, khi đó liền đã cảm ngộ ra được cách dùng của Tốc Độ áo nghĩa, nhờ vậy tốc độ hắn có thể sánh ngang Nhân Hoàng. Đến sau lại ngưng tụ ra thêm hai tầng Mệnh Luân, cộng thêm hiểu biết và cảm ngộ đối với Tốc Độ áo nghĩa được thêm sâu, tốc độ lần nữa tăng lên mấy lần, lúc này tuyệt đối đã siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ.
- Hắc hắc!
Lục Ly cười thần bí, thuận miệng giải thích nói:
- Ta cảm ngộ được một loại áo nghĩa, nhờ đó mà tăng cường thêm tốc độ.
- Áo nghĩa?
Trong mắt Khương Khinh Linh chớp qua một tia hâm mộ, tấm tắc xưng tán nói:
- Ngươi đúng là thiên tài, áo nghĩa thế này ít nhất cũng phải là thất phẩm trở lên? Trời ạ, thiên tư ngươi còn khủng bố hơn cả cha ngươi.
- Hắc hắc!
Lục Ly lần nữa khẽ cười, lại không lên tiếng giải thích. Thật ra hắn rất rõ ràng, cấp bậc Tốc Độ áo nghĩa không cao, tốc độ có thể đề thăng lớn như vậy hoàn toàn là nhờ công Mệnh Luân dưới chân. Đương nhiên những chuyện này hắn sẽ không nói cho bất cứ người nào, Khương Khinh Linh cũng không ngoại lệ.
- Tốt, tốt!
Khương Khinh Linh hưng phấn hô lên, trong mắt hồ ly toàn là khoái ý, gật đầu nói:
- Với tốc độ này của ngươi, cộng thêm huyết mạch thần kỹ của ta, hai người chúng ta hoàn toàn có thể quét ngang thiên kiêu các tộc trogn tiểu chiến trường, điểm tích lũy sẽ ùn ùn vào tay.
- Chờ đã!
Lục Ly tạt cho Khương Khinh Linh một chậu nước lạnh, nói:
- Khương tiểu thư, không phải chúng ta, mà là ta! Ta sẽ một mình tiến vào tiểu chiến trường, còn ngươi phải thành thành thật thật đi về, nơi này không phải chỗ để chơi đùa.
- Hừ hừ!
Khương Khinh Linh ngước đầu kiêu ngạo nói:
- Lục Ly, đừng tưởng cảm ngộ được áo nghĩa liền lợi hại lắm. Bản tiểu thư đã cảm ngộ Phệ Hồn Ma Điệp tới cấp thứ sáu, có thể nhẹ nhàng quét ngang Quân Hầu Cảnh. Không có ta, ngươi muốn lấy được lượng lớn điểm tích lũy, nằm mơ!
- Quét ngang Quân Hầu Cảnh?
Lục Ly nhếch môi nói:
- Từ một năm rưỡi trước, ta đã có thể quét ngang Quân Hầu Cảnh. Kinh nghiệm thực chiến của ngươi quá yếu, tiến vào chỉ có thể là gánh nặng cho ta.
- Kìa, mau nhìn, trên trời có trâu đang bay!
Nét mặt Khương Khinh Linh đầy vẻ không tin tưởng, lườm Lục Ly một cái nói:
- Nơi này là một mê trận, không có ta dẫn đường, ngươi đừng hòng ra ngoài, càng đừng nói tìm tới Thí Ma Điện. Tiếp sau người của Đỗ gia khẳng định sẽ đuổi tới, chính ngươi tự quyết định đi, là mang theo ta đi vào, hay là bị người Đỗ gia bắt về?
- …
Lục Ly thực sự bó tay hết cách, giờ hắn rốt cục đã biết vì sao Khương Vô Ngã không quản được Khương Khinh Linh. Nếu hắn sinh đứa con gái kiểu này, sợ rằng sớm đã tức điên mà chết.
- Được rồi!
Lục Ly đành chịu, thở dài nói:
- Đi vào cũng được, chẳng qua ngươi nhất định phải nghe lệnh ta, bằng không ta liền vứt ngươi lại không quản, mặc cho ngươi bị dị tộc ăn thịt.
Hai hàng chân mày Khương Khinh Linh lập tức giãn ra, cười nói:
- Nghe ngươi, nghe ngươi, ta gì cũng nghe ngươi, đi mau, đi mau!
Dựa theo lẽ thường mà nói, Nhân Hoàng trong tiểu chiến trường sẽ vô cùng ít, hơn nữa tốc độ Lục Ly còn nhanh hơn cả Nhân Hoàng sơ kỳ, bởi thế chỉ cần cẩn thận một chút, ít nhất sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Lục Ly từng tận mắt thấy qua Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh, huyết mạch bát phẩm cường đại cỡ nào chắc không cần phải nói nhiều, chỉ cần phối hợp tốt, ngược lại sẽ là một trợ lực rất lớn.
Lục Ly điều khiển Mệnh Luân một đường bay thẳng mà đi, sau khi bay được mấy nén hương, trước mặt đột nhiên gió nổi, cuốn lên cát bụi đầy trời, tầm nhìn đều bị ảnh hưởng.
- Bay trở về!
Khương Khinh Linh quát khẽ, Lục Ly nhíu mày hỏi:
- Bay trở về? Vạn nhất bị tộc trưởng Đỗ gia đuổi kịp thì sao?
- Đồ đần!
Khương Khinh Linh nhếch môi nói:
- Đã nói với ngươi nơi này có mê trận, ngươi cứ một mực bay tới trước như thế, cả đời cũng đừng nghĩ bay ra.
- À à.
Lục Ly vội vàng quay đầu bay thuận theo hướng gió, được chừng mấy nén hương, lại bất ngờ không gặp được bất cứ kẻ nào. Rất nhanh gió ngừng lại, chỉ là không lâu sau trước mặt lại nổi gió, lần này hướng gió thổi về bên trái.
- Bay về bên trái, rất nhanh liền có thể đi ra.
Khương Khinh Linh khẽ cười một tiếng, giới chỉ sáng lên, trong tay hiện ra một chiếc mặt nạ, nàng cầm đeo lên mặt, mặt nạ bỗng chốc biến mất. Bộ dạng nàng cũng theo đó đại biến, chuyển thành một thiếu phụ văn tĩnh đoan trang.
- Ách? Sao phải đeo mặt nạ? Sợ gặp được người quen?
Lục Ly hiếu kì hỏi.
- Đần độn!
Khương Khinh Linh trừng Lục Ly một cái nói:
- Thí Ma Điện có người của Linh Lung Các chúng ta, hơn nữa gia gia của ta cũng ở ngay trong Thí Ma Điện. Vạn nhất bị phát hiện, ta liền không vào được tiểu chiến trường. Đúng rồi, tổ gia gia ngươi cũng ở Thí Ma Điện, ta nhớ hình như còn là trưởng lão chấp pháp!
- Tổ gia gia?
Cả người Lục Ly khẽ run lên. Tổ gia gia? Đó chính là phụ thân của gia gia hắn. Vì sao gia gia hôn mê bất tỉnh bởi Vu độc, có thể chết đi bất cứ lúc nào, thế mà tổ gia gia lại bỏ mặc không quản?
Lúc Lục Ly nói ra nghi hoặc trong lòng, Khương Khinh Linh thoáng ngừng một lát, sau đó mới thấp giọng giải thích nói:
- Thật ra nơi này có một bí mật, là Khương Vô Ngã nói cho ta biết, ngươi nhớ đừng truyền ra ngoài.
Lục Ly khẽ gật đầu, Khương Khinh Linh nói:
- Trước kia ta từng nói với ngươi Thí Ma Điện có một quy củ, đó là một khi bước vào Thí Ma Điện thì đến chết đều là người Thí Ma Điện, tuyệt đối không được can thiệp tới phân tranh ở Thần Châu đại địa. Đây là thiết luật hàng đầu của Thí Ma Điện, những người chấp hành thiết luật này là trưởng lão chấp pháp, cũng là cương vị tổ gia gia ngươi đang nắm hiện tại.