Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước kia Khương Khinh Linh quả thực từng nói qua về quy củ Thí Ma Điện, nhưng Lục Ly chưa từng nghĩ tới tổ gia gia hắn lại có quyền lực lớn đến thế. Trưởng lão chấp pháp tuyệt đối phải là trưởng lão nằm trong top ba Thí Ma Điện.
- Ngươi cứ nghĩ mà xem!
Khương Khinh Linh nghiêng đầu nói tiếp:
- Người Thí Ma Điện đều là cường giả các gia tộc các thế lực, nếu bản thân trưởng lão chấp pháp không công bằng nghiêm chính, thiên vị Lục gia, âm thầm trợ giúp Lục gia các ngươi, Thí Ma Điện sẽ thế nào? Phải biết mặt trên còn có điện chủ phó điện chủ nữa? Vạn nhất điện chủ cũng thiên vị gia tộc mình thì sao? Như thế Thí Ma Điện nhất định sẽ đại loạn! Không chừng nảy sinh rạn nứt từ bên trong, cuối cùng dẫn phát nội chiến, kết cục sẽ là Thí Ma Điện sụp đổ, tứ tộc xâm lấn Thần Châu đại địa, Nhân tộc chúng ta bị huyết tẩy.
Lục Ly trầm tư thoáng chốc, lát sau liền cũng gật đầu tán đồng:
- Đúng là có khả năng này.
- Nhưng ích kỷ là bản tính của con người!
Khương Khinh Linh lại tiếp tục nói:
- Tỉ như tổ gia gia ngươi, biết được gia gia ngươi trúng Vu độc, lúc nào cũng có thể tử vong, sao hắn có thể yên tâm? Hắn nắm trong tay quyền lực lớn như vậy, tuỳ tiện phái người đưa đi giải dược là được. Vu độc đối với Thí Ma Điện mà nói thì không phải vấn đề to tát gì.
Lục Ly kinh nghi hỏi lại:
- Thế vì sao tổ gia gia ta lại thờ ơ?
- Bởi vì hắn đã không phải tổ gia gia ngươi!
Khương Khinh Linh ném ra một đáp án kinh thiên:
- Điện chủ Thí Ma Điện, hai vị phó điện chủ và mười vị trưởng lão, tất cả đều bị tái tạo linh hồn. Trong linh hồn bọn hắn đã không có bất cứ ký ức nào trước đây, bọn hắn đều như có được cuộc sống mới, trong lòng bọn họ chỉ có Thí Ma Điện, chỉ có Nhân tộc, không còn chỗ của gia tộc.
- Vậy thì ác quá!
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại ngấm ngầm cảm khái, lau đi toàn bộ ký ức khi trước, đây không phải phong ấn ký ức, mà là xóa đi hết thảy ký ức.
Nói cách khác hắn của trước kia đã triệt để chết rồi, biến thành một cái xác không hồn, chỉ sống vì Thí Ma Điện, là cỗ máy chiến tranh tồn tại vì Nhân tộc.
- Đúng vậy!
Khương Khinh Linh cảm khái:
- Chẳng qua bọn hắn đều là anh hùng chân chính, là đại Thánh Nhân của Nhân tộc. Vì thủ vệ Thần Châu đại địa, vì Thí Ma Điện không loạn, bọn hắn tình nguyện chết đi một lần, nếu không có Thí Ma Điện, sợ rằng Nhân tộc sớm đã sụp đổ.
Khẩu hiệu người người đều kêu lên được, vì Nhân tộc rất nhiều võ giả cũng có thể nối tiếp nhau xông pha khói lửa. Nhưng tái tạo linh hồn, biến thành một cái xác rỗng không có quá khứ, không có tương lai, cần phải có dũng khí lớn đến đâu mới làm được như vậy?
Con cái ở ngay trước mắt, lại căn bản không biết, thậm chí thê tử đứng ở bên cạnh đều chỉ như người qua đường, đây là bi ai thống khổ cỡ nào?
Khương Khinh Linh mím môi nói:
- Thật ra chiến lực gia gia ta đã có thể tấn thăng làm trưởng lão, chẳng qua hắn không nỡ rời bỏ chúng ta, bởi thế mới không tái tạo linh hồn. Nếu đổi lại là ta, ta tình nguyện chết đi cũng không muốn quên mất quá khứ. Lục Ly, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta không biết, chí ít hiện tại còn không biết!
- Được rồi, không nói những chuyện đó nữa, sắp đi ra rồi.
Khương Khinh Linh nghiêm mặt dặn dò:
- Mặt nạ này của ta rất cao cấp, chỉ cần gia gia không ở bên cạnh, người khác nhất định không cách nào nhìn thấu. Thế nên sau này ngươi đừng gọi thẳng tên ta, chúng ta gọi nhau bằng biệt danh, được không? Ta tên Tiên Nhi, thế nào?
Trên trán Lục Ly gồ lên gân xanh, bĩu môi nói:
- Ngươi nào có nửa điểm tiên khí? Phải gọi là Hồ Yêu Nhi mới đúng.
- Hồ Yêu Nhi cũng được, cứ gọi thế đi!
Khương Khinh Linh không những không giận, ngược lại đôi mắt hồ ly còn cười thành vầng trăng khuyết, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục Ly, hay ta gọi ngươi là thư sinh? Chẳng phải Hồ Ly Tinh chuyên mê hoặc thư sinh ư?
Lục Ly lườm nàng nói:
- Không dễ nghe, vô dụng nhất là thư sinh. Gọi Huyết Thủ Đồ Phu, thế nào? Bá khí đúng không?
- Được thôi!
Khương Khinh Linh run run cánh mũi, trước mặt lại nổi gió, cuốn lên bão cát đầy trời.
Lần này Khương Khinh Linh để Lục Ly trực tiếp phi hành tới trước, bay qua bão cát, cảnh sắc trước mặt đột nhiên đại biến, một mảnh hoang dã hiện ra. Nơi xa còn có một ngọn núi lớn, trên đỉnh núi là một tòa thành trì.
- Ồ?
Lục Ly ngắm nhìn thành trì to lớn phía xa xa, trong lòng chấn động không thôi. Từ bên này nhìn lại, cảm giác tòa thành trì kia cứ như đang lơ lửng giữa không trung, trên đó phiêu miểu tiên khí, càng hệt như một tòa Tiên Thành, là nơi cư trú của thần tiên.
- Đó chính là Thí Ma Thành, mau đi vào!
Khương Khinh Linh hưng phấn vỗ tay nói:
- Thành trì đó rất lớn, chỉ cần tiến vào Đỗ Vũ Khương Dực rất khó tìm được chúng ta. Quan trọng nhất chính là trong thành không ai được động võ, dù là gia gia của ta cũng không được, chúng ta vào thành liền triệt để an toàn.
Ánh mắt Lục Ly sáng rực lên, cưỡi Mệnh Luân bay thẳng tới ngọn núi to lớn kia. Còn chưa tới gần liền đã có mấy đạo thần niệm cường đại quét tới, thần niệm kia không phải yên ắng dò xét, mà như dao bén thổi qua hai người, khiến Lục Ly và Khương Khinh Linh đều có chút không rét mà run.
Lục Ly giảm bớt tốc độ, rất nhanh liền đi tới quảng trường khổng lồ bên ngoài thành. Trong quảng trường toàn là võ giả mặc chiến giáp đen, nét mặt ai nấy trang nghiêm, trên người có khí tức sát phạt khó mà che đậy.
- Tất cả đều là Quân Hầu cảnh!
Lục Ly ngấm ngầm kinh hãi, Khương Khinh Linh thấp giọng giải thích nói:
- Muốn gia nhập Thí Ma Điện ít nhất đều phải là Quân Hầu cảnh, Lục Ly, ở đây ngươi phải nghe ta, bằng không xảy ra chuyện ai cũng không cứu được.
Lục Ly khẽ gật đầu, thu hồi Mệnh Luân, ngước mắt nhìn về phía cửa thành to lớn trước mặt, thấy được trên đó có ba chữ lớn.
- Thí Ma Thành!
Ba chữ lớn này tựa hồ có được một loại ma lực thần kỳ, vừa thoáng nhìn liền hấp dẫn Lục Ly. Tròng mắt Lục Ly bất giác trở nên đỏ ngầu, sát khí không ngừng tuôn ra trên người.