Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì Bản Mệnh Châu cũng bị Lục Ly mô phỏng sao chép, chỉ thấy vô số Bản Mệnh Châu ầm vang nện xuống, cảm giác cứ như mưa thiên thạch.
Oanh!
Một tên Vũ tộc linh hồn đang bị chấn nhiếp lập tức bị nghiền thành thịt nát, Khương Khinh Linh điều khiển Bản Mệnh Châu đánh xuống, nhẹ nhàng đụng nát từng tên Vũ tộc. Năng lực phòng ngự và công kích của Vũ tộc đều không mạnh, chỗ biến thái duy nhất của bọn hắn chỉ là tốc độ mà thôi.
- Khốt khốt!
Nam tử Vũ tộc dẫn đội đã bay ra xa ngàn thước, hắn nhìn thấy Khương Khinh Linh không ngừng đánh giết tộc nhân, tròng mắt tưởng như bốc lửa. Quái khiếu vài tiếng, thân thể đám Vũ tộc đang đào tẩu đột ngột sáng lên bạch quang, nơi mi tâm hiện ra ấn ký Thái Dương trắng như tuyết.
- Không hay, Lục Ly, Vũ tộc định liều mạng, rút lui thôi.
Khương Khinh Linh hơi kinh hãi, quát khẽ nói.
Lục Ly quét mắt nhìn tới, thấy được Vũ tộc đang đào tẩu dồn dập thu lại cung tiễn, trong tay hiện ra từng thanh từng thanh chủy thủ đen nhánh. Nơi mi tâm lấp lánh bạch quang, tựa như mặt trời thiêu đốt, khiến người không dám nhìn thẳng.
- Hưu!
Tốc độ đám Vũ tộc kia đột ngột tăng mạnh, hệt như u linh vọt về phía Lục Ly Khương Khinh Linh, bạch quang nơi mi tâm khóa chặt Lục Ly và Khương Khinh Linh, khiến mắt hai người chói lòa, không nhìn thấy được gì.
- Đi!
Vừa rồi Khương Khinh Linh đã nện chết hơn ba mươi tên Vũ tộc, cũng tính là xả giận một phen. Hiện tại Lục Ly còn chưa triệt để thăm dò rõ ràng để uẩn Vũ tộc, bởi thế không dám hành động quá mạo hiểm.
Mệnh Luân dưới chân cấp tốc xoay tròn, cả người như một đạo u phong phóng tới lối vào sơn động. Đám Khương Hỗ thấy thế, vội vàng vọt vào, miễn cho ngăn trở đường thoát của hai người.
Hưu hưu hưu
Đám Vũ tộc thấy hai người Lục Ly định tiến vào sơn động, tức thì ném mạnh chủy thủ đen nhánh trong tay, tốc độ ném ra không ngờ còn nhanh hơn cả cung tiễn vừa rồi.
- Nhìn bản tiểu thư!
Giới chỉ trong tay Khương Khinh Linh sáng lên, một chiếc thuẫn bài cực lớn hiện ra, hoàn toàn che chắn cho hai người, nương theo từng tiếng va đập trầm muộn, toàn bộ những chủy thủ kia đều bị thuẫn bài ngăn cản lại.
- Thuẫn bài Huyền khí Thánh giai?
Lục Ly không khỏi nghẹn họng, chiến giáp trên người Khương Khinh Linh là Thánh giai, thuẫn bài cũng là Thánh giai, phỏng chừng binh khí của nàng cũng là Thánh giai, Linh Lung Các đúng là quá giàu?
Huyền khí Thánh giai chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, thứ này không phải cứ có Huyền Tinh là có thể mua được. Một khi xuất hiện thường thường đều sẽ bị gia tộc siêu cấp trực tiếp mua đi, rất ít cầm tới phòng đấu giá.
Lục Ly dắt theo Khương Khinh Linh xông vào trong thông đạo, sau khi tiến sâu vài trăm thước hắn mới ngừng lại. Lối đi này quá nhỏ hẹp, Vũ tộc dù có tốc độ nhanh đến mấy cũng thi triển không ra, Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp, hắn còn gì phải sợ?
Đám người Khương Hỗ lui trở về, ánh mắt nhìn ra phía ngoài. Rất nhanh liền thấy được từng tên Vũ tộc đuổi tới, Lục Ly nhếch môi cười nói:
- Động thủ, tất cả phóng thích Bản Mệnh châu, đâm chết bọn hắn cho ta!
Ở bên ngoài cần Bản Mệnh Châu để giữ mệnh, riêng ở đây lại căn bản không cần giữ mạng. Hai trường chiến đấu của Lục Ly đã mang đến lòng tin cực lớn cho chúng nhân, tất cả mọi người lập tức không chút do dự phóng thích Bản Mệnh Châu, đồng thời Khương Khinh Linh và Khương Hỗ cũng thả ra Phệ Hồn Ma Điệp.
Soạt!
Từng tên Vũ tộc quái khiếu lùi ra sau, nhưng vẫn có bảy tám tên Vũ tộc bị Phệ Hồn Ma Điệp đánh trúng. Sau đó bị từng viên Bản Mệnh Châu đụng bay ra ngoài, nghiền thành thịt nát.
- Ha ha ha ha!
Ai nấy đều thống khoái không thôi, thấy Vũ tộc chạy trốn, bọn hắn lập tức đuổi theo truy sát. Chẳng qua lúc sắp đến cửa ra, lại không ai dám đuổi tiếp nữa, địa hình bên ngoài quá mức bằng phẳng, tốc độ bọn hắn lại kém Vũ tộc quá nhiều, ra ngoài chỉ nước bị người đùa giỡn tới chết.
- Thống khoái!
Khương Khinh Linh sướng khoái vô cùng, được kề vai sát cánh, đồng tâm hiệp lực với Lục Ly, hơn nữa còn giành được đại thắng, điều này khiến nàng hưng phấn hệt như đứa trẻ.
- Đi thôi!
Lục Ly lại chẳng mấy hớn hở, những Vũ tộc rõ ràng đều chỉ là Vũ tộc bình thường.
Trong khi đám người Khương Khinh Linh Khương Hỗ lại đều là con em gia tộc siêu cấp của Nhân tộc, có được huyết mạch bát phẩm. Nhưng giờ vẫn phải mượn nhờ địa lợi mới có thể thắng hiểm, như vậy nếu gặp phải con em Vương tộc của Vũ tộc thì sao?
Đấy còn là Vũ tộc, chủng tộc có sức tấn công tương đối yếu, nếu gặp phải con em Vương tộc khác như Man tộc Ma tộc Vu tộc thì sao? Ma tộc nổi tiếng âm hiểm xảo trá, vu độc và trùng cổ của Vu tộc lại càng đáng sợ, một khi trúng phải hậu quả khó mà lường được.
Chúng nhân men theo sơn động đi tới lối ra ở đầu bên kia, phía này không thấy có Man tộc ngồi chờ, song không ai dám dừng lại ở phụ cận, vừa ra khỏi sơn động liền phóng tới một hướng khác.
- Nghỉ ngơi một lát!
Bôn tẩu suốt chừng một canh giờ, đợi khi đến trong một sơn cốc nhỏ, Lục Ly vẫy vẫy tay, Khương Khinh Linh lập tức dừng chân, những người khác cũng rất là nghe lời, dừng lại nghỉ ngơi.
Trong bất tri bất giác, Lục Ly đã biến thành thủ lĩnh của tiểu đội này. Mới đầu đám người Khương Hỗ vốn rất khinh thường Lục Ly, dù sao bọn hắn đều xuất thân đại gia tộc, hơn nữa tuổi tác hay cảnh giới đều cao hơn Lục Ly tương đối nhiều.
Nhưng sau hai lần chiến đấu, Lục Ly thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ, nhất là vừa rồi lúc bị Vũ tộc bao vây, nếu không nhờ Lục Ly và Khương Khinh Linh, sợ là có quá nửa trong nhóm người này đã vĩnh viễn nằm lại ở đây.
Cường giả xưa nay luôn được người tôn kính, không liên quan gì đến thân phận hay tuổi tác, trên thế giới này nắm đấm mới là đạo lí quyết định.
Lục Ly và Khương Khinh Linh ngồi cùng một chỗ, Lục Ly trầm mặc không nói, Khương Khinh Linh thì vẫn đang chìm trong hưng phấn. Tròng mắt dập dờn quanh mang, phong tình thiếu nữ khiến nhịp tim đám người Khương Hỗ bất giác tăng nhanh, không ai dám nhìn thẳng.
- Khương Khinh Linh!
Lục Ly trầm ngâm một lát, cuối cùng mới hiếu kì hỏi:
- Lúc trước ngươi nói đã luyện hóa thần lực, sao vừa nãy không thấy ngươi dùng ra?