Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly dừng bước lại, quay mặt lạnh lùng nhìn qua một lượt, Man tộc lập tức ngậm miệng, toàn trường lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được rõ ràng.
Lúc này, ở trong cảm nhận của Man tộc, Lục Ly đã không khác gì sát thần, ngay cả Man Thần Đỉnh đều đánh không chết, nhốt không được, trong tiểu thế giới này liệu còn ai trị nổi hắn?
Hưu!
Lục Ly tung người bay vọt lên, rất nhanh liền biến mất trong sơn mạch nơi xa. Thiết Duệ thở phào một hơi thật dài, hiện tại ở trong đại bản doanh Man tộc hắn cũng cảm thấy không an toàn, nếu con thú nhỏ kia thật xông tới, hắn ngăn đỡ nổi ư?
...
Lục Ly mang theo Tiểu Bạch bắn vọt mà đi, hắn không ngồi Mệnh Luân, phi hành lại tiêu tốn Huyền lực và tinh lực, trong trường hợp không có kẻ địch, đi đường vẫn là thoải mái nhất.
Hí hí
Tiểu Bạch đột nhiên nhảy lên vai Lục Ly không ngừng kêu réo, Lục Ly không hiểu ý Tiểu Bạch là gì, ngơ ngác nhìn nó. Tiểu Bạch kêu một lúc rất lâu, sau đó lắc người đến chỗ Không Gian Giới Chỉ, quệt quệt môi, tiếp sau hai chiếc sừng nhỏ màu nâu trên đầu nó chợt phát sáng, cuốn lên hai luồng hồ quang điện lấp lánh.
Ách...
Trong mắt Lục Ly đầy vẻ kinh dị, không ngờ Tiểu Bạch lại phóng thích lôi điện, trước kia nó đâu có được năng lực này.
- Chẳng lẽ là bị thần lôi oanh nhiều, sừng của Tiểu Bạch cũng cất chứa một ít lực lượng lôi điện?
Lục Ly kinh nghi thì thào, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang, dò hỏi nói:
- Tiểu Bạch, ý ngươi là, ngươi có thể luyện hóa Man Thần Đỉnh?
Hí hí!
Tiểu Bạch cao hứng khẽ gật đầu, trong mắt có chút oán giận, tựa hồ đang trách nói nửa ngày Lục Ly mới hiểu ra.
Lục Ly trợn tròn mắt, con thú nhỏ này chính là Huyền thú, chưa từng nghe nói qua Huyền thú cũng có thể luyện hóa Huyền khí, cũng chưa bao giờ từng thấy có Huyền thú nào sử dụng Huyền khí cả.
Chẳng qua nếu Tiểu Bạch đã tin chắc như vậy, Lục Ly không khỏi động tâm. Với hắn, Tiểu Bạch một mực là thân nhân, là thân nhân vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn, nếu Man Thần Đỉnh được Tiểu Bạch, vậy thì có khác gì hắn luyện hóa đâu.
Thế là hắn tìm tới một sơn động gần đó, men theo sơn động tìm tới một thông đạo rộng thoáng, sau đó lấy ra Man Thần Đỉnh. Tiểu Bạch lập tức bay vụt tới, chủ động gạt mở nắp đỉnh, chui vào bên trong.
Ông!
Tiểu Bạch đứng ở chính giữa Man Thần Đỉnh, sừng thú trên đầu không ngừng lấp lánh quang mang lôi điện, hồ quang điện theo đó bắn tản ra bốn phương tám hướng, va lên trên tường sắt rồi tan biến.
Lục Ly bay vọt lên lên trên đỉnh, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng không khỏi càng thêm kinh nghi, miệng thì thào:
- Ồ, không đúng... Trên sừng của Tiểu Bạch có tự phù thần bí lấp lánh, chẳng lẽ nó đang sử dụng thần lực?
Lực lượng lôi điện bình thường sao lại có tự phù thần bí lấp lánh, như vậy chỉ có thể giải thích rằng, Tiểu Bạch đang sử dụng thần lực, nó muốn dùng thần lực và lực lượng lôi điện để hợp lực luyện hóa Man Thần Đỉnh này.
Lục Ly nín thở đứng trên đỉnh, lẳng lặng nhìn xuống Tiểu Bạch đang không ngừng phóng thích lực lượng lôi điện ở dưới. Những hồ quang điện kia khác với hồ quang điện mà Man tộc phóng thích, hồ quang điện của Man tộc có màu đen, trong khi hồ quang điện Tiểu Bạch thả ra lại có màu trắng ngà, còn mang theo một tia khí tức thần thánh.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!
Man Thần Đỉnh không có bất kỳ phản ứng gì, sắc mặt Lục Ly dần trầm xuống, xem ra Tiểu Bạch cũng không cách nào luyện hóa Ma Thần Đỉnh.
Tiểu Bạch tựa hồ có chút mệt mỏi, ngừng lại ngước lên nhìn Lục Ly kêu vài tiếng, miệng nhỏ hếch lên. Lục Ly hiểu ra, vội lấy một ít Hồn Tinh ném xuống, Tiểu Bạch nuốt chửng mấy viên Hồn Tinh, nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục phóng thích Lôi điện.
Lục Ly dứt khoát ngồi xếp bằng luôn trên đỉnh, nhắm mắt tu luyện bổ sung Huyền lực và tinh thần lực, hắn luyện hóa một ít Hồn Tinh, sau đó bắt đầu tu luyện Huyền lực.
Nửa ngày, một ngày!
Nội tâm Lục Ly triệt để trầm xuống, trên mặt không giấu được vẻ tiếc nuối, được đến chí bảo lại không luyện hóa được, không dùng được, điều này khiến hắn khó tránh khỏi có chút uể oải chán nản.
Cảm ngộ áo nghĩa lôi điện?
Nói dễ vậy sao? Áo nghĩa không phải là thứ ngươi muốn cảm ngộ liền có thể cảm ngộ được, bằng không người người đều đã là cường giả. Tựa như đám người Khương Hỗ, mười mấy người lại chỉ có ba người cảm ngộ được áo nghĩa, hơn nữa còn mới là áo nghĩa cấp thấp. Khương Khinh Linh thiên tư cỡ nào? Song đến giờ vẫn chưa cảm ngộ ra ảo nghĩa... Chừng đó đủ thấy áo nghĩa là thứ không dễ để cảm ngộ.
Trầm tư một lát, Lục Ly dứt khoát mặc kệ, tập trung tinh thần tu luyện, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày sau đó tiếp tục lên đường đánh giết dị tộc.
Năm canh giờ sau!
Man Thần Đỉnh đột nhiên lấp lánh quang mang, tiếp đó lại chấn động kịch liệt, Lục Ly vốn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh, bỗng chốc lăn lộn xuống. Mới đầu hắn tưởng là có kẻ địch tập kích, thần niệm quét quanh bốn phía, lại không phát hiện thấy địch nhân nào.
Hưu!
Tiểu Bạch bay ra từ trong Man Thần Đỉnh, sau đó Man Thần Đỉnh đột nhiên bay lên, cấp tốc rụt nhỏ, cuối cùng hóa thành một bóng mờ biến mất ở mi tâm Tiểu Bạch.
Hí hí!
Tiểu Bạch nhếch môi kêu to với Lục Ly mấy tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ vui sướng mà khoe công, như một đứa trẻ làm chuyện tốt mong được người lớn khen ngợi.
- Luyện hóa được rồi?
Lục Ly kinh hãi, tiếp sau đó là đại hỉ, nâng Tiểu Bạch trên tay, ném nó lên không, cứ thế ném hứng mấy lần, lúc này mới cười to hỏi:
- Tiểu Bạch, Man Thần Đỉnh thật đã bị ngươi luyện hóa?
Hí hí
Tiểu Bạch lại kiêu ngạo ngóc đầu lên, tựa hồ đang im ắng nói, chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.
- Tốt lắm!
Lục Ly liên thanh quát to:
- Ngươi điều khiển Man Thần Đỉnh hút ta vào xem thử, chẳng qua tuyệt đối đừng phóng thích thần lôi đánh ta, ta sẽ bị đánh thành tro mất.
Ông
Một chiếc đỉnh nhỏ xuất hiện nơi mi tâm Tiểu Bạch, đón gió biến lớn, lơ lửng giữa không trung, nắp đỉnh mở ra, một cỗ hấp lực khủng bố truyền đến. Cả người Lục Ly thoáng chốc liền bị hút vào, tiếp đó nắp đỉnh khép lại, Lục Ly lần nữa bị nhốt vào trong đỉnh.
...