Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phía đông nam tiểu thế giới có một mảnh sơn mạch cực lớn. Nơi này có rất nhiều sơn động, bên trong quanh co khúc khuỷu, nối thông bốn phương tám hướng, người bình thường đi vào phỏng chừng đều sẽ lạc đường.
Sâu dưới lòng đất mấy ngàn trượng, trong một sơn động lớn có mười mấy người đang ngồi mười, mười mấy người này có nam có nữ, quần áo hoa quý, khí độ bất phàm.
Trong sơn động lắp đặt mấy viên dạ minh châu, còn có một dải mạch nước ngầm chảy xuôi, bên bờ suối dựng lên mấy chiếc lều vải, biến nơi đây thành là một nơi nghỉ ngơi không sai.
Bờ sông được trải lên một tầng thảm, mấy công tử tiểu thư ngồi cùng một chỗ chính đang uống rượu, cứ thế uống lấy... chợt một tên thanh niên đột nhiên nâng cốc trùng trùng nện mạnh xuống đất, quát lạnh nói:
- Sống thế này thì sống làm đ* gì, chúng ta đường đường là con em mấy đại Vương tộc thế gia, lại bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa bức cho phải chui xuống đây tránh né hơn một tháng, chuyện này mà truyền ra, chúng ta còn làm sao ngóc đầu lên nổi?
Lời này của tên công tử trẻ tuổi khiến sắc mặt đám thanh niên nam nữ ngồi quanh đều trở nên khá là khó coi, trong mắt rất nhiều người đều lộ ra vẻ biệt khuất.
Một tên công tử tướng mạo rất là anh tuấn tà mị nói tiếp:
- Mộng Điềm tiểu thư, Toan công tử, các ngươi có phóng đại chỗ nào không đấy? Lục Ly thật sự cường đại đến vậy ư? Chúng ta liên hợp lại đều không phải là đối thủ? Một tên Bất Diệt Cảnh mà thôi, làm sao có thể có được chiến lực khủng bố đến thế? Cứ cho là hắn thật sự cảm ngộ áo nghĩa thất bát phẩm đi, vậy chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua?
- Lục Toan thần sắc bình tĩnh, nét mặt trầm lặng như nước, không lên tiếng, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Cơ Mộng Điềm thân khoác váy xanh, đẹp đến khiến người không dám nhìn thẳng, khóe miệng lại lộ ra ý cười đắng chát, nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm, nhưng... hắn đã có thể một thân một mình đánh tan liên quân tứ tộc, như vậy chiến lực khẳng định đã siêu quá Quân Hầu Cảnh, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, miễn phải bị té nhào. Tên Lục Ly kia một khi phát điên lên, cái gì đều cũng không quản, ở ngay trong Thần Khải Thành mà cũng dám giết trưởng lão Lục gia...
Không sai!
Mười mấy tên công tử tiểu thư ngồi ở nơi đây chính là đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê Dương Hiên. Lục Ly dạo quanh bên ngoài lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy bọn họ, nguyên nhân là bởi đám người này sớm đã trốn sâu xuống dưới đất, Lục Ly tuyệt đối khó mà tìm ra được.
Lục Ly một mình quét ngang liên quân tứ tộc, còn là trong tình huống tứ tộc xuất động bốn vị vương tử, chỉ nghĩ đến đó thôi bọn họ liền khó mà tránh khỏi sợ hãi, sợ Lục Ly trả thù, thế nên mới trốn xuống đây.
Chẳng qua trốn hơn một tháng, một số người khó miễn tâm tình đè nén. Bọn họ ở Trung Châu hô gió gọi mưa, cao cao tại thượng quen rồi, đã bao giờ gặp được chuyện biệt khuất như thế này đâu, ở lâu dưới này liền khó tránh khỏi cảm thấy bứt rứt khó chịu, lệ khí tích tụ trong lòng không ngừng gia tăng.
Ầm!
Dương Hiên trùng trùng nện mạnh chén rượu trong tay, đứng bật dậy nói:
- Hắn dám giết chúng ta? Cho hắn một trăm lá gan cũng không dám! Mộng Điềm tiểu thư, ngươi có bán Thần khí, chúng ta đều có thủ đoạn riêng, cần gì phải sợ hắn? Phi Vũ tiểu thư còn có thể chữa thương, dù bị chút thương tích chúng ta cũng có thể lập tức chữa trị. Chỉ cần chúng ta lên kế hoạch chiến thuật thỏa đáng, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng diệt đi tiểu tử kia, chư vị nghĩ thế nào?
Cơ Mộng Điềm và Lục Toan liếc nhau, trong mắt cả hai người đều chớp qua một tia ý cười rất kín đáo, Cơ Mộng Điềm khẽ cười nói:
- Chiến lực Dương Hiên công tử không cần hoài nghi, cá nhân ta không có ý kiến, Liễu Thần Bình của ta dù không giết được Lục Ly, nhưng tự vệ hẳn không thành vấn đề.
Điệp Phi Vũ chớp chớp mắt nói:
- Ta cũng không ý kiến, chẳng qua ta không phụ trách tấn công, chỉ phụ trách chữa thương cho các ngươi.
Lục Toan cũng khẽ cười, quét mắt nhìn sang Dương Hiên nói:
- Dương công tử chiến lực thông thiên, hào khí can viên, Toan mỗ một mực rất kính nể. Chẳng qua... Ta và Lục Nghê chỉ có thể trợ giúp ngươi, không thể động sát thủ. Nói thế nào Lục Ly cũng là đường đệ của ta, việc này truyền đi ra quả thực không dễ nghe.
Dương Hiên thấy cả đám đều nhìn mình, bất giác cảm thấy như bị mắc lừa. Không lẽ là Lục Toan Cơ Mộng Điềm cố ý đào hố, sau đó chờ hắn nhảy xuống...
Khoác lác đã thả ra rồi, Dương Hiên đành phải cắn răng gánh lấy, phồng lên dũng khí nói:
- Được rồi, các ngươi trợ giúp ta, ta dẫn người tự mình ra tay, diệt tên nhãi ranh kia. Các ngươi sợ Lục Nhân Hoàng trả thù, ta lại không sợ.
- Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!
Lục Nghê bất thần đứng dậy, khoát tay nói:
- Thu thập một chút, toàn bộ ra ngoài, phái người đi thăm dò hành tung Lục Ly.
-
Vù vù
Võ giả các gia tộc lập tức thu thập hành lý, tốc độ thật nhanh, chỉ sau hai nén hương liền hoàn tất thu thập. Khóe miệng Dương Hiên thoáng nhếch lên, trong lòng lại có cảm giác bị mắc lừa, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan một mực nói muốn tránh đi, chẳng phải muốn là cố ý khích lên kiêu ngạo và lệ khí trong lòng hắn, mục đích chính là để lần này hắn chủ động đòi ra tay đối phó Lục Ly?
- Đi!
Mấy ngày qua Dương Hiên đúng thật đã nín một bụng lửa, liền cũng không nghĩ được quá nhiều, nguyên một đám người cứ thế lao vút tới lối ra hang động, chỉ sau mấy nén hương liền đã đi ra bên ngoài sơn mạch.
Ngửi được không khí mát mẻ mà đã lâu chưa được hít thở qua, chúng nhân tinh thần khẽ chấn, Lục Toan Cơ Mộng Điềm vung tay lên, đám thủ hạ dưới tay hai người lập tức chạy vút đi, tản ra bốn phía thăm dò tình hình.
Vù vù
Lát sau, một tên võ giả trở về, bẩm báo nói:
- Bên kia có mấy tên Vu tộc!
- Giết!
Dương Hiên nín một bụng lửa, vừa khéo có thể cầm mấy tên Vu tộc này trút giận, lập tức như cuồng long dẫn người chạy vội mà đi. Điệp Phi Vũ theo sát ngay sau, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan lại cố ý thả chậm bước chân đi ở sau cùng, Cơ Mộng Điềm yên ắng hỏi Lục Toan:
- Đã bố trí thỏa đáng cả rồi?