Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 729 - Chương 729: Hốt Trọn Cả Ổ

Bất Diệt Long Đế Chương 729: Hốt trọn cả ổ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hừ!

Nếu chỉ là Nhân tộc bình thường, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ý, nhưng người này lén lén lút lút, giấu đầu lộ đuôi, rõ ràng không mang ý tốt.

Hưu!

Thân hình Lục Ly hóa thành một đạo tàn ảnh, bay vọt mà đi, người giữa không trung, Mệnh Luân hiện ra, hóa thành một đạo hồng quang bắn thẳng tới.

Tốc độ Lục Ly trong trạng thái đỉnh thịnh thậm chí siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, người kia lại chỉ là một tên Quân Hầu Cảnh bình thường, làm sao có thể trốn thoát được?

Vẻn vẹn mười mấy giây, Lục Ly liền đã đuổi kịp. Hắn không nói nhảm nửa lời, trực tiếp phát động công kích linh hồn, người kia lập tức bất động, Lục Ly giơ tay rút ra trường đao từ sau lưng, gác lên cổ đối phương.

Huyền lực quán chú vào trong thần binh Long Đế, hàn khí tràn ra, không chút nghi ngờ, chỉ cần Lục Ly tùy ý khẽ dùng sức, người kia nháy mắt liền sẽ đầu thân đôi ngả.

Lục Ly thu lại thần niệm, người kia mở mắt ra, thấy được chiến đao lạnh toát gác trên cổ, lập tức run rẩy quỳ rạp xuống, hoảng sợ nói:

- Lục công tử tha mạng, Lục công tử tha mạng, ta không cố ý nhìn trộm ngươi, ta... ta chỉ đi ngang qua thôi.

Lời giải thích hoang đường như thế Lục Ly tin được mới lạ, ở tiểu thế giới này một mình đi vào không khác gì chịu chết, thường thường đều là mấy người tổ thành tiểu đội săn giết dị tộc. Hơn nữa người này giấu đầu lòi đuôi, sau khi bị hắn phát hiện lập tức liền bỏ chạy, rõ ràng là có vấn đề.

Hưu.

Hắn nhẹ nhàng hất lên trường đao, đảo lên dọc sát theo cổ, bóc ra một mảnh da đầu, sau đó trường đao khẽ chuyển, lại gác về trên cổ đối phương.

Ken két.

Người kia bị dọa cho răng lợi run lập bập, vội vàng nói:

- Lục công tử tha mạng, tha mạng.

Lục Ly thoáng ngừng giây lát, sau đó lạnh giọng nói:

- Ta hỏi, ngươi đáp, nếu có một câu lừa dối, ta cắt lỗ tai ngươi, có hai câu cắt lỗ mũi ngươi, có ba câu, trực tiếp chặt đầu ngươi.

Người kia vội vàng gật đầu, không dám thở mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Lục Ly mặt không biểu tình hỏi:

- Họ tên, đến từ gia tộc nào?!

Người kia vội vàng đáp:

- Trần Thần, đến từ Trần gia ở tây nam bộ Trung Châu, à, Trần gia chúng ta là gia tộc lục phẩm, phụ dung Luân Hồi Cung.

- Luân Hồi cung?

Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một tia ý cười rất là thâm sâu, trong đầu hiển hiện ra hình ảnh một nữ tử dung nhan tuyệt thế.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thần, hỏi:

- Giờ ta đặt câu hỏi, ngươi đừng suy nghĩ, mà trả lời bằng tốc độ nhanh nhất, nếu không đao trong tay ta lập tức gọt đi lỗ tai ngươi.

Trần Thần gật đầu, Lục Ly mở miệng nói:

- Tuổi tác?!

- Hai mươi bốn!

- Có vợ chưa?

- Có rồi!

- Lần này Trần gia tiến vào đây bao nhiêu người?

- Bốn người!

- Đã chết mấy người?

- Hai người!

- Là Cơ Mộng Điềm phái ngươi đi ra tìm ta?

- Phải... Không phải!

Lục Ly dùng một mẹo nhỏ, thoáng chốc liền moi ra được tin tức. Sắc mặt Trần Thần lập tức trở nên trắng bệch dị thường, hắn hơi ngừng một lát, sau đó cười khổ nhìn Lục Ly nói:

- Lục công tử, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, ân oán giữa ngươi và Cơ tiểu thư không liên quan gì tới chúng ta. Ngươi cũng biết, Trần gia so với Luân Hồi Cung thì chỉ là tiểu thế lực, chúng ta đắc tội không nổi, hi vọng ngươi đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này.

Lục Ly khẽ gật đầu, lại lạnh giọng nói:

- Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi dẫn ta đi tìm Cơ Mộng Điềm, chỉ cần đưa đến phụ cận, ngươi liền có thể đi, ta cam đoan không nói là ngươi dẫn đường.

Nét mặt Trần Thần thoáng chốc liền biến thành trái mướp đắng, lắc đầu nói:

- Cái này... Tiểu nhân không biết Cơ tiểu thư ở đâu.

Hưu!

Chiến đao trong tay Lục Ly lóe lên, quét tới mũi Trần Thần, Trần Thần bị dọa cho cả người phát run, chỉ cần chiến đao Lục Ly nhích thêm một phần, mũi hắn liền rụng xuống.

Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần nói:

- Ta không thích nói nhảm, ngươi cũng đừng vũ nhục trí thông minh của ta, dẫn đường hay không, đáp một tiếng thôi!

- Dẫn!

Trần Thần cắn răng nói, tròng mắt khẽ chớp nháy, lại bổ sung nói:

- Cơ tiểu thư Lục Toan Lục Nghê công tử, còn cả Dương Hiên Điệp Phi Vũ tiểu thư đều giấu mình trong một sơn động dưới lòng đất. Bên ngoài sơn động có người canh chừng, bởi thế... Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới cách sơn động trăm dặm.

- Sơn động dưới lòng đất?

Khóe miệng Lục Ly lộ ra một tia cười lạnh, khó trách tìm bọn hắn lâu vậy rồi mà vẫn không thấy đâu, hóa ra là trốn xuống dưới đất...

- Cơ Mộng Điềm Lục Toan Lục Nghê, Dương Hiên Điệp Phi Vũ đều ở đó!

Trong mắt Lục Ly lóe lên một tia sát ý, đám người này ở cùng một chỗ, lại còn trốn tránh hắn, rõ ràng là có tật giật mình, xem ra tất cả bọn họ đều tham dự chuyện hãm hại hắn lần trước, vừa khéo hốt trọn cả ổ.

- Đi, dẫn đường!

Lục Ly thu lại chiến đao, tung chân đạp bay Trần Thần, một tên Quân Hầu Cảnh trung kỳ, Lục Ly căn bản không để ở trong lòng.

Hưu

Trần Thần vẻ mặt đau khổ đi trước dẫn đường, Lục Ly ung dung theo ở phía sau, hai người bay vút đi, rất nhanh liền tan biến trong sơn mạch nơi xa.

Lục Ly và Trần Thần đi nguyên suốt sáu ngày, chủ yếu là bởi tốc độ Trần Thần quá chậm, đương nhiên Lục Ly cũng không dám đi quá nhanh, hắn đi một đoạn thời gian liền sẽ dừng lại nghỉ ngơi, để thể lực và tinh thần lực luôn duy trì trạng thái đỉnh phong.

Đi suốt sáu ngày, trên đường gặp được rất nhiều dị tộc và Nhân tộc, vẫn như cũ, toàn bộ dị tộc đều bị chém giết sạch. Nhân tộc ngược lại đều sớm tránh đi, Lục Ly không muốn làm lộ hành tung, bởi thế khi vừa do thám được có Nhân tộc, lập tức đi đường vòng.

Lúc này hai người đã tới rìa đông bắc tiểu thế giới, nơi này là địa bàn Vu tộc, chẳng qua số lượng Vu tộc thấy được lại không nhiều, phỏng chừng phải tới gần đại bản doanh mới sẽ nhiều hơn một chút.

Mục tiêu lần này của Lục Ly là đám người Cơ Mộng Điềm, thế nên không có ý đi tìm Vu tộc gây sự. Hắn và Trần Thần lại đi thêm hai ngày, đến một mảnh núi non trùng điệp, Trần Thần dừng bước, chỉ về phía trước nói:

- Tiếp tục đi về phía trước trăm dặm là đến, bên kia có rất nhiều sơn động, ngươi tìm tới một sơn động bên cạnh có một cây đại thụ thì đi vào.

Bình Luận (0)
Comment