Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tới ngã ba quẹo bên phải, một mực đâm thẳng xuống dưới liền có thể tìm tới đám người Cơ tiểu thư. Chẳng qua... Bên ngoài có Ám Vệ canh chừng, cụ thể có bao nhiêu ta cũng không rõ ràng.
- Chắc chắn không gạt ta? Nếu gạt ta ngươi biết kết quả rồi đấy!
Lục Ly lạnh lùng nhìn Trần Thần một cái, sát khí đằng đằng nói:
- Phải hai một tháng nữa lối ra tiểu thế giới mới mở, nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, dù có phải đạp bằng tiểu thế giới ta cũng sẽ tìm tới ngươi, giết chết ngươi.
- Không dám, không dám!
Trần Thần hoảng sợ nói:
- Ta sao dám lừa gạt Lục công tử? Ta còn chưa muốn chết. Ta chỉ cầu Lục công tử đừng nói là ta dẫn đường, nếu không ta tất phải chết không nghi ngờ.
- Được rồi, cút đi!
Lục Ly khoát tay, Trần Thần như được đại xá vội vàng chạy đi, Lục Ly lại không lập tức đi ngay, mà lẳng lặng bám theo đuôi Trần Thần.
Trần Thần như một con thỏ bị kinh hách, vội vã chạy về hướng nam, không dám ngừng lại dù chỉ một giây, cũng không thấy có bất kỳ hành động dị thường nào, Lục Ly đi theo mấy trăm dặm rốt cục mới yên tâm.
Rút trở về, Lục Ly lặng lẽ đi tới sơn động kia, trên đường thần niệm hắn tản ra thăm dò ở khoảng cách xa nhất có thể. Hơn nữa còn rất bí mật, chỉ như là gió mát phất qua, cẩn thận tìm tòi thám báo ẩn núp phụ cận.
Sau ba nén hương, hắn tìm được sơn động, cửa sơn động bị một gốc đại thụ chọc trời che khuất. Trên cây và trong hốc đá gần đó ẩn núp ba tên võ giả, hết thảy đều đúng như lời Trần Thần miêu tả. Then chốt nhất là Lục Ly từng gặp qua tên võ giả ẩn núp trên cây, chính là võ giả của Cơ gia.
- Rất tốt!
Lục Ly đã hoàn toàn tin tưởng lời Trần Thần, đám người Cơ Mộng Điềm đang trốn ngay trong này. Song hắn vẫn không mạo muội tới gần, mà dạo một vòng quanh phụ cận, sau khi xác định chỉ có tên thám báo, hắn mới lặng lẽ áp sát sơn động.
Thần niệm hắn khe khẽ quét tới hai người trong hốc đá, sau đó ngàn vạn kim châm linh hồn điên cuồng đâm tới, thoáng chốc liền chấn nhiếp linh hồn hai người. Hắn tung người vụt đến, thần binh Long Đế xuất hiện, vung lên nhắm chuẩn sau gáy, hung hăng nện tới.
Lúc sắp đánh trúng gáy hai người, thần binh Long Đế khẽ chuyển, dùng sống đao nện lên đầu, thân thể hai người kia bị nện bay, sau gáy đầm đìa máu me, trực tiếp ngất đi.
Đến khoảnh khắc sau cùng, Lục Ly áp chế sát ý trong lòng, không trực tiếp đánh chết bọn họ. Oan có đầu nợ có chủ, hắn muốn tìm đám người Cơ Mộng Điềm tính sổ, không cần phải giết những võ giả tiểu gia tộc này làm gì.
- A.
Trên đại thụ truyền ra một tiếng kinh hô, không đợi đối phương có bất kỳ hành động nào tiếp theo, vô số kim châm linh hồn đã đâm vào trong Hồn Đàm hắn. Lục Ly cưỡi Mệnh Luân bay vụt đến, cũng là nhắm chuẩn sau gáy hung hăng nện xuống.
Hưu.
Đến cửa sơn động, Lục Ly không dám có một tia dừng lại, sợ đám người Cơ Mộng Điềm phát giác đào tẩu mất. Tốc độ hắn đề thăng đến cực hạn, cưỡi Mệnh Luân xông thẳng vào trong sơn động.
Phi hành hơn mười dặm, trước mặt quả nhiên xuất hiện một lối rẽ, Lục Ly ngoặt sang bên phải, thông đạo bắt đầu chạy dọc xuống dưới, hơn nữa đường đi càng lúc càng hẹp dần. Lại phi hành thêm một lát, Lục Ly đành phải thu hồi Mệnh Luân, Huyền lực lấp lánh tiếp tục cuồng chạy về phía trước, đồng thời thả ra thần niệm thăm dò bốn phía.
Thông đạo hướng dọc xuống sâu dưới lòng đất, Lục Ly ra sức lao nhanh, đi hơn mười dặm, tròng mắt hắn đột nhiên sáng lên một đạo hàn mang.
Bởi vì trước mặt có một sơn động rất lớn, trong sơn động còn có lều vải, đồ ăn, mấy viên dạ minh châu....
Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trong sơn động có một truyền tống trận. Lúc này truyền tống trận chính đang sáng lên quang mang xung thiên, lúc thần niệm Lục Ly thăm dò đến đây, vừa khéo bắt gặp mười mấy người truyền tống rời đi. Rất nhanh, truyền tống trận tan tành thành mảnh nhỏ, giống hệt truyền tống trận mà khi trước đám người Cơ Mộng Điềm từng dùng để rời đi.
- Còn có một người!
Thần niệm Lục Ly quét qua sơn động một lượt, phát hiện trong góc còn ẩn giấu một người, hắn lập tức giận không thể át, bắn thẳng tới, thần niệm hóa thành ngàn vạn kim châm trút xuống.
- Đáng ghét, lại để yêu nữ kia trốn mất!
- Lục Ly nổi giận đùng đùng phóng vào trong sơn động, đang định thẩm vấn tên võ giả chưa kịp đào tẩu kia. Nhưng lúc hắn xông vào sơn động, mặt đất nơi đây bỗng chốc sáng bừng quang mang, tiếp đó một luồng khí tức khủng bố bao trùm lấy hắn.
- Cấm chế trận pháp?
Lục Ly cúi nhìn xuống đất, chỉ thấy dưới mặt đất quả nhiên chôn giấu rất nhiều Trận Tâm Thạch, không ngờ nơi đây lại có một đại trận.
- Không hay, Huyền lực của ta không động được!
Lục Ly đột nhiên phát hiện tốc độ giảm bớt, không đợi hắn kịp phản ứng, Trận Tâm Thạch dưới mặt đất lấp lánh quang mang xung thiên, một quang tráo màu lam hiện ra, nhốt hắn ở bên trong.
Tiếp đó một cỗ trọng lực khủng khiếp bất ngờ đè ép lên vai, thoáng chốc liền khiến hắn khó mà đứng vững, một chân quỳ xuống, một tay chống đất, cắn răng khổ sở chống đỡ.
- Trọng lực mạnh quá, chắc phải gấp mấy chục vạn lần?
Lục Ly nhe răng nhếch miệng gầm lên một tiếng, ánh mắt quét nhìn bốn phía, thần niệm cũng phóng thích ra, đang định thăm dò xung quanh. Nhưng rất nhanh hắn liền nhận ra bi kịch, thần niệm hắn không cách nào đâm xuyên qua quang tráo màu xanh lam này.
Sa sa sa
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, đợi khi Lục Ly thấy rõ đám người chậm rãi đi ra từ trong một thông đạo khác, ánh mắt hắn lập tức tràn đầy phẫn nộ và sát khí.
- Lục Toan, Lục Nghê, Cơ Mộng Điềm, Dương Hiên, Điệp Phi Vũ, các ngươi được lắm, được lắm!
Lục Ly nhếch miệng lộ ra ý cười mỉa mai, trong lòng lại u ám thở dài. Hắn bị người tính kế. Trần Thần rõ ràng chỉ là một quân cờ, mục đích chính là dẫn dụ hắn tới đây.
Đám người Lục Toan sớm đã dựng sẵn đại trận ở chỗ này, sau đó phái người đi ra dẫn dụ hắn tiến vào. Hơn một tháng qua đám người Lục Toan biến mất, xem ra không chỉ vì tránh hắn, mà còn là vì kiến tạo nên đại trận này.