Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly lạnh lùng đáp một câu, thuận miệng bậy bạ nói tiếp:
- Mười mấy ngày qua thật ra ta có nghe được một ít đồn thổi, nói tiểu thư nhà ngươi tới đại bản doanh Ma tộc, sau đó liền không thấy đi ra, không chừng lúc này đã trở thành vương phi của vương tử Ma tộc cũng nên.
- Ngươi đánh rắm...
Tên võ giả Cơ gia vốn định chửi đổng, lại thấy sát ý lóe lên trong mắt Lục Ly, vội vàng ngậm miệng lại. Tròng mắt đảo quanh vài vòng nói:
- Lục công tử, tiểu thư nhà ta và mấy người Toan công tử Hiên công tử Phi Vũ tiểu thư đã mất tích mười mấy ngày. Nếu ngươi bắt các nàng, còn mong ngươi thả người, chuyện này là náo lên, đối với ai đều không tốt!
Đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Nghê Điệp Phi Vũ đã mất tích hơn mười ngày, rất nhiều người tản ra đi tìm mà vẫn không thu được động tĩnh gì. Cộng thêm Dạ Lạc truyền ra tin tức nói Lục Ly bắt được năm người, đối với điều này chúng nhân không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Ông!
Một đạo thần niệm cường đại của Lục Ly quét tới, thoáng chốc liền bao phủ tên võ giả Cơ gia này và mấy người ở xung quanh, trên thân hắn lóe lên Huyền lực, nhấc chân trùng trùng đạp một cước về phía tên võ giả Cơ gia, đá bay hắn và hai người sau lưng, lúc này mới lạnh lùng liếc nhìn đám người còn lại, nói:
- Cút hết cho ta, còn dám làm phiền, ta chặt đứt chân hết bây giờ. Công tử tiểu thư nhà các ngươi mất tích thì tự đi mà tìm, ta đâu phải cha mẹ bọn họ, liên quan đ* gì!
Sắc mặt đám người kia lập tức trở nên khó coi dị thường, nhưng tên võ giả Cơ gia vừa rồi là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, lại không chịu được một cước từ Lục Ly, còn ai dám đi ra tự rước lấy nhục?
Lục Ly triển lộ chiến lực, chấn nhiếp đám đông, lại khiến chúng nhân càng thêm kiên định đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên đã bị hắn bắt đi.
- Ha ha!
Tính cách Khương Khinh Linh vốn chỉ sợ thiên hạ không loạn, trên nét mặt tái nhợt chớp qua một tia ý cười, lại nghĩ tới bộ dạng đám người Cơ Mộng Điềm trong Man Thần Đỉnh, tâm tình rất là sướng khoái. Nàng hung tợn liếc nhìn đám người kia, nói:
- Lục Ly, nói nhảm với chúng làm gì, ai dám ngăn đường, chặt đứt chân là xong.
Dạ Lạc và Lục Hồng Ngư đi theo phía sau, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ cười khổ. Dạ Lạc khá là hiểu rõ tính cách Lục Ly, biết đám người này mà cứ tiếp tục xung lại, nhất định sẽ chọc giận hắn, bèn khua tay nói:
- Giải tán hết đi!
Uy vọng Dạ Lạc cao hơn Lục Ly rất nhiều, hắn vừa mở miệng, đám đông đành phải cắn răng tản ra.
Lục Ly nghênh ngang dắt theo Khương Khinh Linh đi tới doanh địa, Khương Hỗ thì liếc nhìn trong đám đông, xem xem liệu có thấy được người vây giết bọn hắn hôm đó. Song tìm nửa ngày mà vẫn không thấy, xem ra hơn hai mươi người kịp đào tẩu kia không dám về lại trong đại bản doanh.
Cách thời điểm mở ra cửa truyền tống về lại Thí Ma Thành còn một tháng, Lục Ly lại chẳng còn việc gì để làm. Dị tộc đã giết đủ nhiều, lúc này dị tộc ở bên ngoài quá ít, trừ phi tới đại bản doanh mấy tộc kia, bằng không khó mà lấy được đủ nhiều điểm tích lũy.
Giết vào đại bản doanh tứ tộc, lá gan Lục Ly còn chưa lớn đến mức đó. Trong đại bản doanh các tộc đều có cấm chế, không phải võ giả bản tộc đi vào thực lực sẽ bị áp chế, Lục Ly còn chưa muốn chịu chết.
Mỗi ngày hắn đều bồi cùng Khương Khinh Linh, bù đắp áy náy trong lòng. Dạ Lạc cũng không đi ra, ngày ngày đảo quanh doanh trướng Lục Hồng Ngư, đáng tiếc Lục Hồng Ngư đối với hắn lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, khiến hắn buồn bực không thôi.
Vài ngày sau Lục Lân trở về, càng nhiều võ giả tứ đại thế lực nghe được tin tức cũng trở về, nhưng bọn hắn không dám đi tìm Lục Ly gây chuyện. Đành phải đi cầu cạnh Dạ Lạc Lục Lân Lục Hồng Ngư, để ba người đi thuyết phục Lục Ly thả đám người Cơ Mộng Điềm ra.
- Thả người?
Lục Ly nghe xong Lục Lân, hai hàng lông mày khẽ chớp, nói:
- Lục Lân, có phải ngươi điên rồi không? Giờ ta mà thả người thì khác gì mua việc vào thân, làm vậy bọn Dương Hiên Cơ Mộng Điềm Lục Toan có tiêu tan hiềm khích lúc trước? Nếu bọn hắn dẫn theo một đám người vây giết ta, ngươi giúp ta ngăn trở được chắc? Dù có thể ngăn trở, chỉ cần bọn hắn đi ra Thí Ma Thành, tìm tới cường giả trong tộc giết hoặc bắt ta lại, ta biết đi đâu nói lý? Bọn hắn là bùa hộ thân của ta, trước khi xác định tuyệt đối an toàn, sao ta có thể thả người?
Lục Lân bị một đám con em chi thứ Lục gia thuyết phục, đồng thời cũng sợ lớn chuyện, cho nên mới tới khuyên nhủ. Nhưng nghe xong Lục Ly giải thích, trầm tư một lát, trên mặt bất giác lộ ra vẻ khó xử.
Lục Ly không thả người, chuyện này muốn không lớn cũng không được, đi ra Thí Ma Thành tứ đại thế lực tuyệt sẽ không để yên. Nhưng giờ Lục Ly mà thả người, bọn Cơ Mộng Điềm Lục Toan nhất định sẽ trả thù, đến lúc đó sự tình càng náo càng lớn, tình thế khó xử.
Khương Khinh Linh cũng nhíu mày, ánh mắt không giấu được vẻ âu lo. Lục Ly lại cười lên nhẹ nhàng, nắm chặt tay nàng nói:
- Đừng lo, đám người kia giờ đang ở trong tay ta, ta liền có tiền vốn để đàm phán. Chỉ cần tổ gia gia xử sự công bằng liêm chính, ta nghĩ cục diện sẽ không quá tệ. Hơn nữa... Có thiên kiêu tương lai là ngươi đứng về phía ta, Thí Ma Điện nhất định sẽ nể mặt.
Khương Khinh Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, dứt khoát không quản, đến lúc đó lại tính tiếp.
Thần niệm Lục Ly quét qua bên ngoài, thấy rất nhiều người đang vây quanh chờ đợi tin tức, có chút bực bội khoát tay nói:
- Lục Lân, bảo đám người kia cút đi, đừng chọc giận ta, không thì ta chặt chân cả đám, à, nhờ gọi luôn Dạ Lạc vào đây.
Lục Lân đi ra, lát sau liền dẫn theo Dạ Lạc Lục Hồng Ngư tiến vào, Lục Ly đi thẳng vào vấn đề nói:
- Vốn định trở lại đại bản doanh nhàn nhã nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng đám người kia ngày ngày vây quanh bên ngoài khiến ta rất là bực bội. Hay là... chúng ta dẫn người đi ra kiếm ít điểm tích lũy?
- Dị tộc bên ngoài cũng không nhiều.