Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly khắp người đầy máu, nhưng toàn là máu của Ma tộc, chính hắn lại chẳng bị thương tích gì. Hắn thét dài một tiếng, quát khẽ với Dạ Lạc:
- Dạ Lạc, dẫn người đi vòng tới đại bản doanh Ma tộc chặn hậu, mở rộng chiến quả!
Hai ngàn Ma tộc trước mắt đã biến thành chó nhà có tang, sĩ khí hạ thấp, chỉ cần ngăn lại không cho bọn hắn xông vào đại bản doanh, liền có thể đồ sát một nhóm lớn.
- Đi theo ta!
Dạ Lạc dẫn theo Lục Lân Lục Hồng Ngư và mười mấy người khác hóa thành hồng quang lao vút tới đại bản doanh Ma tộc, Lục Ly vọt lên tụ hợp cùng đại quân, bắt đầu truy sát Ma tộc đang chạy loạn khắp tứ xứ.
Đại quân Nhân tộc không đủ ngàn người, truy sát hai ngàn Ma tộc lại sĩ khí như hồng, ai nấy đều hưng phấn không thôi. Một mình Lục Ly đã có thể đối chiến ba ngàn Ma tộc, thậm chí còn đánh tan đối phương, bọn hắn còn gì mà phải sợ?
Phía Ma tộc thấy đại quân Nhân tộc ùn ùn kéo tới, bốn phía toàn là tiếng la giết, sĩ khí càng hạ thấp. Căn bản không dám giao chiến với Nhân tộc, chỉ cắm đầu tháo chạy, nghe được Lục Ly phái người vu hồi tới đại bản doanh, một ít Ma tộc thậm chí không dám phản hồi đường cũ mà chạy tản ra tứ phía.
Phía Nhân tộc vẫn áp dụng chiến thuật trước kia, bốn năm người thành một tổ, cùng công cùng thủ, như thế đối đầu Ma tộc sẽ không chịu thiệt, chỉ là tốc độ đánh giết sẽ chậm hơn một chút.
Có hơn phân nửa đại quân Ma tộc quay đầu trốn về đại bản doanh, gần một nửa còn lại thì chạy tán loạn ra khắp bốn phương tám hướng. Lục Ly dẫn theo đại quân truy sát về hướng đại bản doanh, cửa truyền tống sắp mở, dự tính đây sẽ là trận chiến cuối cùng, hắn tự nhiên hi vọng thu hoạch được càng nhiều điểm tích lũy.
Khương Khinh Linh bay tới hội hợp với Lục Ly, Khương Hỗ một mực thủ hộ bên cạnh nàng, Lục Ly để hai người đứng trên Mệnh Luân của mình, mặc cho Khương Hỗ phóng thích Bản Mệnh Châu tấn công.
Một đường truy sát, thỉnh thoảng có ổ kháng cự Lục Ly lại đi san bằng một chuyến. Phía Nhân tộc cũng xuất hiện tử thương, nhưng ai nấy đều làm như không thấy, tựa như một đám kẻ điên, không ngừng kêu giết truy sát Ma tộc.
Truy sát gần trăm dặm, đi đến phụ cận đại bản doanh Ma tộc, trước mặt đột nhiên phóng tới mưa kiếm đầy trời. Đây là huyết mạch thần kỹ Vạn Kiếm Thí Địch của Dạ Lạc, mưa kiếm đầy trời trút nghiêng xuống đám Ma tộc, khiến cho rất nhiều Ma tộc bị thương bị chết, cũng chắn ngang đường trốn của bọn họ.
Đằng sau đại quân Nhân tộc áp sát, huyết chiến lại bắt đầu, tinh thần Lục Ly đã rất mệt mỏi, nhưng không thể không chạy quanh bốn phía cứu hỏa. Thực lực tổng hợp bên phía Nhân tộc tương đối yếu, nếu không có hắn ra tay hỗ trợ, phỏng chừng rất nhiều người sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Huyết chiến kéo dài suốt hơn một canh giờ, cuối cùng vẫn để không ít Ma tộc trốn vào được đại bản doanh, sau khi xác định xung quanh đã không còn võ giả Ma tộc, Lục Ly hạ lệnh rút lui.
Lục Lân dẫn người tiến hành thống kê, Lục Hồng Ngư thì chỉ huy chăm sóc người bị thương, Dạ Lạc đi ra thăm dò bốn phía, tìm kiếm cá lọt lưới.
Lục Ly không tự mình phi hành mà dẫn theo Khương Khinh Linh đi lên Bản Mệnh Châu của Khương Hỗ, chậm rãi bay về lại đại bản doanh Nhân tộc.
Lục Ly mệt đến mức chỉ muốn ngã đầu ngủ liền một giấc thật đã đời, chẳng qua giờ không phải lúc để ngủ, hắn đành phải miễn cưỡng gắng gượng. Chiến sự kết thúc, hắn mới có thời gian rảnh rỗi đi theo dõi tình hình trong Man Thần Đỉnh.
Thần thức quét qua, miệng khẽ nhếch lên, trong lòng khá là bất mãn.
Na Già và tên Ma tộc còn lại đã bị giết, hai người này không kém thêm được ai bồi táng cùng, đám người Lục Toan vẫn sống nhăn ra đấy. Chỉ là Lục Nghê và Dương Hiên đều bị thương, Dương Hiên có vẻ còn trúng độc, nhưng nhìn sắc mặt hẳn là không có gì đại ngại. Ngoài ra một tên thủ hạ của Cơ Mộng Điềm cũng đã bị giết chết, trong Man Thần Đỉnh giờ chỉ còn lại năm người đám Lục Toan, mấy tên thủ hạ đều đã chết sạch.
- Đáng tiếc, nếu Na Già cố gắng chút, giải quyết luôn năm người này thì tốt biết mấy.
Lục Ly u ám thở dài, trong đầu chớp qua một ý niệm, hay là ném đám Lục Toan vào trong đại bản doanh Vu tộc hoặc là Vũ tộc, mượn tay dị tộc giết mấy đứa này?
Chỉ là ý tưởng này vừa chớp qua trong đầu liền bị Lục Ly phủ quyết. Hiện tại không ai biết năm người này đã bị hắn bắt lại, nếu năm người bất minh bất bạch chết đi, món nợ này cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu hắn.
- Thôi...
Nhìn qua Khương Khinh Linh ngồi ở bên cạnh, Lục Ly tạm thời vứt bỏ ý định giết chết năm người kia. Tốt nhất cứ đợi đi ra Thí Ma Thành nhìn xem tình hình rồi tính tiếp, nếu tình hình không ổn, lại giết năm người này cũng không muộn.
Rất nhanh chiến quả liền được thống kê đi ra, lần này Ma tộc tổng cộng chết gần hai ngàn, đương nhiên có quá nửa là chết dưới tay Lục Ly. Phía Nhân tộc lại chết thêm hơn trăm người, đa số tử trận đều là Bất Diệt Cảnh, chiến lực quá yếu.
- Hưu chỉnh một phen cái đã, rất nhiều người bị thương, đợi nghỉ ngơi khỏe lại hẵng về đại bản doanh, sau đó đi ra tiểu chiến trường!
Phi hành trăm dặm, Lục Ly nhìn thấy một sơn cốc nhỏ bèn hạ lệnh đi xuống nghỉ ngơi. Đại quân Nhân tộc lập tức ùn ùn bay xuống, không có bất kỳ người nào chất vấn mệnh lệnh của Lục Ly.
Lục Ly một thân một mình đối chiến ba ngàn Ma tộc, còn tự tay giết qua gần ngàn Ma tộc, thậm chí đánh tan đại quân Ma tộc, lúc này ở trong lòng mọi người hắn đã không khác gì thần tiên, còn ai dám ngỗ nghịch?
Mỗi lần tranh đấu ở tiểu chiến trường sẽ diễn ra trong vòng một năm rưỡi, một năm rưỡi sau tất cả mọi người đều sẽ bị cường hành truyền tống đi về. Chẳng qua sau nửa năm cửa truyền tống liền bóc mở, tranh đấu ở tiểu chiến trường thường thường cũng theo mà kết thúc.
Thời gian nửa năm đủ để phân ra thắng bại, hoặc là tứ tộc đè ép Nhân tộc, hoặc là Nhân tộc đè ép dị tộc. Một khi thế cục sáng tỏ, tiếp tục chiến đấu đã không còn nhiều ý nghĩa, phe ở thế hạ phong thường thường sẽ chọn cách rút lui.