Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhị điện chủ vừa dứt lời, chuyện này đã thành định cục, dù có là thần tiên cũng không cách nào thay đổi được.
Thật ra ngay từ khi Lục Ly nói ra mấy lời kia, kết cục sớm đã chú định. Đương chúng đánh mặt Nhị điện chủ, ở Thần Châu đại địa trừ Đại điện chủ ra, ai cũng đừng hòng sống sót.
Ở Thí Ma Điện, muốn thượng vị là điều vô cùng khó khăn, chiến lực chỉ là một phần, sau lựng còn phải có mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp. Đây là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu, nhân viên tổ thành trong đó đều là cường giả đỉnh cấp của các đại thế lực. Mối liên hệ bên trong đan chéo nhập nhàng, lay sợi tóc mà động toàn thân, Nhị điện chủ có thể thượng vị, năng lượng trong tay hắn phải đáng sợ cỡ nào.
Đến hiện tại Tổng điện chủ vẫn chưa từng đi ra!
Có lẽ..
.
Khả năng là, Tổng điện chủ cũng đã âm thầm thỏa hiệp, nể mặt Nhị điện chủ, bởi thế mới không đi ra nhúng tay vào việc này.
Đương nhiên, cũng có thể là Tổng điện chủ thực sự đang bế quan. Chẳng qua bất luận thế nào, lúc này Nhị điện chủ đã mở kim khẩu, dù Tổng điện chủ có đi ra cũng sẽ không nói gì, bằng không Thí Ma Điện tất phải loạn.
Dương trưởng lão vươn tay bắt lấy vai Lục Ly, một đạo năng lượng kỳ dị bao phủ toàn thân Lục Ly, khiến cả Lục Ly lẫn Tiểu Bạch đều không động đậy được.
Dương trưởng lão xách theo Lục Ly nhanh chân đi ra phía ngoài, cường giả trong đại điện dồn dập đi theo, có lẽ là vì giải hận, có lẽ là vì muốn tiễn biệt Lục Ly.
Nhị điện chủ đứng dậy rời đi, trưởng lão chấp pháp vẫn ngồi đó không nhúc nhích, trên mặt không hề có chút thần thái nào, chỉ là sau khi Lục Ly bị mang đi, hắn nhắm mắt lại.
Bởi vì hắn không muốn cho mọi người nhìn thấy áy náy và tự trách trong mắt mình.
Dương Hiên cũng đi theo ra ngoài, Lục Nghê càng là sớm một bước đi ra, Điệp Phi Vũ lại không đi, ngược lại cúi đầu xuống, không dám nhìn ra bên ngoài.
Cơ Mộng Điềm vốn định đi ra, nhưng nhìn sang Lục Toan một cái, thấy Lục Toan không nhúc nhích, trong mắt nàng như có điều suy tư, cuối cùng cũng không nhúc nhích.
Trưởng lão chấp pháp đột nhiên mở mắt, nhìn Lục Toan một cái, Lục Toan vội vàng cúi đầu, thần sắc cung kính.
Trưởng lão chấp pháp khẽ thở dài, lắc đầu, mở miệng nói:
- Lục Toan, ngươi là một thiên tài, lại không phải một tộc trưởng hợp cách, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Nói xong, thân hình trưởng lão chấp pháp lóe lên, trực tiếp tan biến khỏi đại điện, sắc mặt Lục Toan bỗng chốc trắng bệch như giấy. Ánh nhìn vừa rồi của trưởng lão chấp pháp hệt như hai thanh lợi kiếm, trực tiếp đâm xuyên linh hồn hắn, nhìn thấu hết thảy bí mật hắn cất giấu trong lòng.
Nếu câu nói kia là phát ra từ miệng người khác, có lẽ đã không khiến hắn suy sụp đến vậy.
Nhưng trưởng lão chấp pháp là ai? Đó là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia, là tằng tổ phụ của hắn, chỉ cần lời vừa rồi của trưởng lão chấp pháp truyền về Lục gia, tiền đồ của hắn sẽ biến thành một mảnh xám xịt.
Rất nhanh, nét mặt Lục Toan dần trở nên có chút dữ tợn, tròng mắt lấp lóe, song quyền nắm chặt, dùng thanh âm chỉ chính mình mới có thể nghe được nói:
- Ta không phải tộc trưởng hợp cách? Vậy thì ai mới hợp cách? Là Lục Ly ư? Ta có lòng tin dẫn dắt Lục gia hướng đến huy hoàng, khai sáng ra cơ nghiệp trăm năm thịnh thế. Tổ gia gia, ngươi chờ xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.
- Đi, đi ra xem xem!
Lục Toan quay sang Cơ Mộng Điềm phất phất tay, vừa rồi hắn không đi ra chỉ là làm bộ dáng cho trưởng lão chấp pháp xem thôi. Nếu đã bị nhìn thấu, Lục Toan không cần thiết phải giả bộ nữa, hắn muốn tận mắt nhìn xem Lục Ly đi chết. Cũng chỉ có Lục Ly chết rồi, ở Lục gia mới sẽ không còn ai uy hiếp đến địa vị của hắn.
Bên ngoài người đông nghìn nghịt, mới đầu chỉ tụ tập sáu ngàn người, lúc này nhân số đã lên tới trên vạn.
Dương trưởng lão bắt lấy vai Lục Ly chậm rãi đi tới, hắn cố ý thả chậm bước chân, tựa hồ đang trì hoãn thời gian. Mục đích không cần nói cũng biết, tự nhiên là vì hấp dẫn càng nhiều người đi ra, sau đó đương chúng xử tử Lục Ly, giết gà dọa khỉ.
Lần này Lục Ly đắc tội rất nhiều người, Dương trưởng lão chính là một trong số đó. Dương trưởng lão muốn để tất cả mọi người Thí Ma Điện biết, muốn để chuyện này truyền ra khắp Trung Châu, nói cho người trong thiên hạ ai dám cả gan khiêu hấn Thí Ma Điện, khiêu hấn Nhị điện chủ và hắn, kết cục chỉ có chết.
Lục Ly mặt không biểu tình, trong mắt cũng không u ám hay phẫn nộ, có chăng chỉ là áy náy. Áu náy đối với Bạch Thu Tuyết, áy náy đối với Khương Khinh Linh, áy náy đối với Lục Linh Lục Nhân Hoàng.
Nghĩ đến Bạch Thu Tuyết còn đang bị phong ấn trong băng phong, nếu hắn chết rồi, Bạch Thu Tuyết lại không cách nào cảm ngộ tầng thứ ba Thiên Mị Thuật, sẽ phải chịu đựng cô độc tĩnh mịch suốt trăm năm, cuối cùng chết đi!
Còn cả Khương Khinh Linh, tính cách nàng cương liệt như thế, biết được hắn bị giết liệu có tìm chết không? Trước kia Khương Khinh Linh đã nhiều lần tìm đến cái chết, lần nữa bị tổn thương, khả năng tự sát là rất lớn.
Lục Linh, tỷ tỷ đáng thương của hắn, không biết giờ đang ở đâu? Đang phải gánh chịu dày vò đau khổ thế nào...
Lục Ly được đưa tới chính giữa quảng trường, bốn phương tám hướng vây đầy người. Lục Ly quét mắt nhìn quanh, thấy được Cơ Nộ Dương Kỳ chính đang dẫn theo mấy người đứng ở gần đó, khoảng cách không đến mười trượng, trong mắt toàn là cười lạnh và mỉa mai. Ánh mắt Lục Ly bất giác chuyển lạnh, nếu không phải đang không động đậy được, hắn tuyệt đối sẽ vung đao chém chết hai tên kia.
Đám Lục Toan Lục Nghê Cơ Mộng Điềm Dương Hiên ngược lại không quá rêu rao, dù sao thân phận bọn hắn cũng đặc thù, quá mức rêu rao sẽ chỉ chọc người chê cười.
Còn có các cường giả trưởng lão đi ra từ trong đại điện, ai nấy đang từ xa xa nhìn sang bên này. Trong mắt một số người là vẻ hạnh tai lạc họa (cười trên nỗi đau của người khác), một số người lại thần tình phức tạp, có chút tiếc hận, có chút bi thương.
Vô luận thế nào!
Lục Ly vẫn là một thiên tài, điểm này không ai có thể phủ nhận.