Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mười bảy tuổi, Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, lại có thể một thân một mình đánh tan liên quân tứ tộc, đè áp nguyên một đám công tử tiểu thư danh tiếng lẫy lừng trong thế hệ trẻ, còn có thể cướp đoạt bán Thần khí từ trong tay Man tộc, chỉ riêng những điều này đã chứng minh thiên tư nghịch thiên và năng lực của hắn!
Nếu Lục Ly không bị Lục gia trục xuất, liền sẽ không có chuyện ngày hôm nay, giờ đây không chừng hắn sẽ được thế nhân khen ngợi, cường giả tiền bối tán dương và bồi dưỡng.
Nhân số vây xem đã quá một vạn hai, còn có vô số thần niệm theo dõi diễn biến bên này. Dương trưởng lão thấy cũng đã đến lúc, bèn đưa tay ngăn lại tiếng huyên náo, quát khẽ nói:
- Nhị điện chủ có lệnh, Lục Ly vi phạm thiết luật Thí Ma Điện, tội không thể tha, đương chúng xử tử, lấy đó làm răn đe!
Toàn trường thoáng chốc im ắng như tờ, tiếng kim rơi đều có thể nghe được, hơn một vạn ánh mắt rơi lên cánh tay Dương trưởng lão đang chậm rãi nâng lên. Cánh tay đó khô gầy già nua, nhưng không chút hoài nghi, một khi vỗ xuống, đầu Lục Ly sẽ nổ tung như một trái dưa hấu.
Cánh tay khô gầy giơ lên không cách đỉnh đầu Lục Ly hai thước, trên đó bắt đầu lấp lánh Huyền lực quang mang, trong mắt Dương trưởng lão lóe lên sát ý, cánh tay trùng trùng vỗ xuống đầu Lục Ly.
- Lục lang...
Đúng lúc này, trong đại điện nơi xa, một đạo bóng người bay vút lên không, kèm theo đó là tiếng gào thét xé tim rách phổi. Trong tiếng hét kia chất đầy sợ hãi và tuyệt vọng, khiến người nghe mà tan nát cõi lòng.
Đám đông theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào trong mắt là một nữ tử váy đỏ tuyệt mỹ.
Sắc mặt nữ tử kia hư nhược dị thường, tựa như người mới vừa qua cơn bạo bệnh. Từ xa xa, nàng nhìn Lục Ly, khẽ kêu lên:
- Lục lang, ngươi yên tâm, Khinh Linh lập tức sẽ đi theo ngươi!
Trong tay Khương Khinh Linh hiện ra một thanh chủy thủ, gác lên trên cổ, chỉ cần Lục Ly ở bên kia chết đi, nàng lập tức sẽ cắt cổ tự vẫn, bồi táng theo Lục Ly.
Hoa
Quảng trường vốn đang an tĩnh bỗng chốc huyên náo, Khương Khinh Linh là ai? Toàn thành gần như đều biết, đây chính là thiên kiêu tương lai, không ngờ lại muốn chết theo Lục Ly.
Hưu!
Một bóng người lóe lên, đột ngột xuất hiện đằng sau Khương Khinh Linh, người kia vươn tay khẽ vỗ lên gáy Khương Khinh Linh. Hai mắt Khương Khinh Linh trắng dã, cả người đổ ập xuống, lần nữa ngất đi.
Có lẽ là bởi vì sự xuất hiện của Khương Khinh Linh, trong lòng Dương trưởng lão có chút chần chừ, tốc độ cánh tay vỗ xuống thoáng chậm mấy phần, cỗ năng lượng hắn dùng để bao trùm lên thân Lục Ly cũng tan biến.
Hưu
Trong tay áo Lục Ly lóe ra một đạo hắc quang, Tiểu Bạch chui ra, bắn thẳng đến cánh tay đang vỗ xuống của Dương trưởng lão!
Dương trưởng lão là Địa Tiên Cảnh, tốc độ phản ứng nhanh cỡ nào? Chẳng qua sau khi thấy được chỉ là một con thú nhỏ, hắn không dừng tay mà tiếp tục vỗ xuống, ý đồ cùng lúc vỗ chết cả Tiểu Bạch lẫn Lục Ly.
Răng rắc
Nhưng mà, toàn trường bất ngờ nghe được một tiếng vang thanh thúy, tiếp đó dưới ánh mắt chấn kinh của vô số người, cánh tay Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt với một tốc độ cực khủng bố!
Tiểu Bạch không phải linh thú của Lục Ly, bởi vì giữa hai bên không có quan hệ khế ước, cũng không có liên hệ linh hồn. Chẳng qua kết nối giữa Tiểu Bạch và Lục Ly trước nay vẫn luôn rất tốt, thậm chí còn giống linh thú hơn cả linh thú.
Tiểu Bạch rất thông minh, có thể nghe hiểu được tiếng người, linh trí phỏng chừng không kém thua Thú Hoàng là bao. Nó cảm nhận được sát ý từ Dương trưởng lão, cũng biết tình cảnh lúc này của Lục Ly, bởi thế ngay khi Dương trưởng lão sắp định giết Lục Ly, nó lập tức động thân đi ra hộ chủ.
Dương trưởng lão xem thường mức độ sắc bén của hàm răng Tiểu Bạch, cũng xem thường năng lực phòng ngự của Tiểu Bạch. Trong tay hắn sáng lên Huyền lực quang mang, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt, tưởng là có thể nhẹ nhàng vồ chết Tiểu Bạch. Lại không ngờ Tiểu Bạch khẽ há miệng, phá mở Huyền lực hộ tráo, cắn đứt cổ tay hắn.
- A
Dương trưởng lão đã không nhớ rõ bao lâu rồi chưa bị đánh thương, lúc này cổ tay đột nhiên bị cắn đứt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, trong mắt toàn là phẫn nộ và sát khí.
Hắn theo bản năng phóng thích khí thế khủng bố, như một con Hoang Cổ Cự Thú, trên lòng bàn tay còn lại hiện ra bao tay huyền thiết màu đen, như thiểm điện chộp tới, định bóp chết tươi Tiểu Bạch.
- Đừng thương hại Tiểu Bạch!
Lục Ly kinh hãi, vươn tay chộp lấy cánh tay Dương trưởng lão, tựa hồ phải muốn bắt cho bằng được, không để đối phương thương hại đến Tiểu Bạch.
Dương trưởng lão bị Tiểu Bạch cắn đứt cổ tay ngay trước mắt bao người, mặc dù Thí Ma Điện có thần dược khôi phục, nhưng mặt mũi đã bị mất sạch, làm sao có thể dừng lại? Thậm chí không thèm để ý tới tay Lục Ly đang chộp tới.
- Huyết trảo!
Sau khi hai tay Lục Ly bắt được cánh tay Dương trưởng lão, một tay đột nhiên lóng lánh ngân quang, trên bàn tay phải hiện ra từng mảnh lân phiến màu bạc, hóa thành long trảo sáng ngời trùng trùng chộp tới cánh tay Dương trưởng lão.
Răng rắc
- A!
Có tiếng xương cốt bị xoắn nát vang lên, Dương trưởng lão lại phát ra một tiếng kêu thảm. Cánh tay còn lại của hắn bị Lục Ly sống sờ sờ bẻ vụn, máu tươi bắn tung toé, một cánh tay lẫn với thịt nát máu tươi rơi rụng xuống.
- Chết đi!
Trong mắt Lục Ly lấp lánh ngân quang, vừa rồi hắn đi bắt lấy tay Dương trưởng, hành động nhìn như rất bình thường, thật ra lại đã sớm có dự mưu. Hắn muốn chém giết Dương trưởng lão, muốn đánh mặt Thí Ma Điện!
Oanh
Dương trưởng lão nhìn thấy cánh tay Lục Ly chộp tới ngực mình, giữa lúc sinh tử quan đầu rốt cuộc kịp có phản ứng. Trong người cuộn lên một đạo sóng khí, gợn sóng vô hình tán phát đi ra, không gian bốn phía chấn đãng, Lục Ly và Tiểu Bạch đều bị sóng khí cường trực tiếp đánh bay.
- Phốc... Đáng tiếc!
Giữa không trung, Lục Ly cuồng phún máu tươi, xương cốt trước ngực đã bị sóng khí đánh gãy không biết bao nhiêu chiếc. Vừa rồi còn thiếu một chút, thiếu chút nữa là hắn đã có thể chém giết Dương trưởng lão.
Chẳng qua nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng.