Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn hai tháng ròng rã cố gắng, rốt cục mới chính thức nhập môn bí thuật Toái Hồn, trong lòng Lục Ly không kìm được vui mừng, hận không thể vận dụng Long Ngâm thần kỹ rống lớn vài tiếng, phát tiết đè nén trong lòng bấy lâu.
Đông đông đông
Nơi xa có tiếng bước chân nặng nề vang lên, tiếp đó từ trong núi một tên cự nhân bước nhanh đi đến, trực tiếp xoải ngang một tòa núi nhỏ, trong tròng mắt to lớn như chuông đồng chất đầy nghi hoặc.
Từ rất xa hắn đã trầm hống nói:
- Chẳng lẽ thực lực Thánh Chủ lại có tiến bộ? Bằng không sao lại hớn hở như thế?
- A.
Lục Ly quét mắt nhìn qua, phát hiện là Mông Thần đi đến, Tam trưởng lão Thanh Loan Tộc cũng đi theo bên cạnh. Hắn thu lại ý cười trên mặt, trầm tư thoáng chốc, sau đó tung người bay vọt lên, nói:
- Mông Thần, ngươi thử uy lực bí thuật ta mới cảm ngộ xem!
Mông Thần dừng bước, trong lòng lại không cho là đúng, hắn chính là Nhân Hoàng, Thái Thản Tộc có được sức phòng ngự rất khủng bố, Lục Ly còn có thể thương tổn được hắn ư?
Thấy Lục Ly vung lên côn sắt hung hăng đập tới, Mông Thần tùy tiện giơ cánh tay lên đón đỡ, Lục Ly biết phòng ngự của Mông Thần rất cường đại, bởi thế vận lên bảy tám phần lực đạo, bất thần nện xuống một côn.
Ầm!
Một tiếng trầm muộn vang lên, cánh tay Mông Thần không chút nào run rẩy, chẳng qua rất nhanh sắc mặt hắn liền biến trở nên có chút cổ quái, sau đó cánh tay khẽ run, trên mặt lộ ra một tia kinh hãi nói:
- Cái này...
Tam trưởng lão Thanh Loan Tộc thoáng kinh ngạc quét nhìn cánh tay Mông Thần mấy lần, chẳng thấy có bất kỳ thương thế nào, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Mông Thần đại nhân, sao thế?
Khóe miệng Mông Thần hơi co rúm, cổ quái nhìn Lục Ly nói:
- Đòn công kích này của Thánh Chủ rất là quỷ dị, lực đạo không ngờ lại trực tiếp truyền đi vào, tấn công xương tay của ta. Nếu không phải xương tay ta được rèn luyện bao nhiêu năm nay, giờ hẳn đã phải gãy rồi!
- Ách?
Tam trưởng lão tử tế quét nhìn cánh tay Mông Thần vài lần, thấy ngoài da không chút tổn thương, vẻ kinh dị trong mắt càng đậm. Hắn lẩm bẩm nói:
- Không thương tổn bên ngoài, lại trực tiếp tổn thương bên trong? Đây là cách sơn đả ngưu trong truyền thuyết ư?
- Uy lực vẫn không đủ a!
Ánh mắt Lục Ly lại có chút ảm đạm, hắn dùng bảy tám phần lực đạo, không ngờ vẫn chưa thể đánh gãy xương cốt Mông Thần. Mặc dù xương cốt Mông Thần rất cường đại, song điều này vẫn khiến hắn có chút thất vọng.
-
- Mông Thần, hay là để ta thử tấn công phần lưng và đầu ngươi thử xem liệu có thể đả thương được không?
Lục Ly có chút hi vọng nói, Mông Thần nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Tấn công phần lưng thì được, cứ đầu thì tốt nhất đừng, vạn nhất linh hồn bị chấn động lại không hay.
- Được rồi!
Lục Ly tung mình bay vọt lên, trong mắt lấp lánh ngân quang, phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ, vận dụng lực lượng mạnh nhất.
Hây!
Hắn vung lên côn sắt, lưu lại từng đạo tàn ảnh giữa không trung, bất thần nhắm tới phần lưng Mông Thần ầm ầm nện tới.
Ông
Mông Thần không dám khinh thường, trên người lấp lánh hào quang màu vàng sậm, đồng thời phóng thích bí thuật Thái Thản Tộc, tăng cường sức phòng ngự cho cơ thể.
Ầm!
Một tiếng trầm muộn vang lên, thân hình Mông Thần lại không lay động dù chỉ một tia, chẳng qua sắc mặt hắn bỗng trở nên càng thêm cổ quái, lát sau khóe miệng chậm rãi tràn ra một búng máu tươi.
- Bị thương?
Tròng mắt Tam trưởng lão bỗng chốc trợn trọn, Nhân Hoàng Cảnh Mông Thần không ngờ lại bị Lục Ly đả thương? Đấy còn là dưới hình thế Mông Thần phóng thích bí thuật tăng cường phòng ngự.
Phốc!
Mông Thần phun ra búng máu tụ trong miệng, nuốt vào một viên đan dược chữa thương, lúc này mới nói:
- Bí thuật này của thiếu chủ quá biến thái. Phòng ngự mạnh đến mấy cũng vô dụng, lực lượng cường đại trực tiếp chấn động tiến vào, tấn công lục phủ ngũ tạng của ta, nếu không phải nhục thân ta cường đại, dự tính lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát.
- Biến thái...
Tam trưởng lão nhếch môi lẩm bẩm nói, nếu Lục Ly tấn công hắn, sợ là trực tiếp có thể đánh chết hắn mất.
Lần này Lục Ly rất hưng phấn, hài lòng gật đầu nói:
- Tạm được, không uổng công ta tu luyện ròng rã hơn hai tháng.
- Thánh Chủ!
- A.
Mông Thần nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Uy lực đòn tấn công này của ngươi vẫn chưa đủ, bởi vì Nhân Hoàng đều sẽ tu luyện lục phủ ngũ tạng, ngay cả xương đầu cũng sẽ được tu luyện. Dưới tình huống bình thường, ngươi không chấn chết Nhân Hoàng được. Hơn nữa... Nhân Hoàng lại đều có được vực trường, ngươi căn bản chưa kịp áp sát thì đã bị nhẹ nhàng giết chết rồi.
- Ừm.
Lục Ly khẽ gật đầu, xem ra còn phải nghĩ cách tăng cường uy lực, nếu không thể ngay lập tức chấn nát Hồn Đàm Nhân Hoàng, trong nháy mắt hắn liền sẽ bị giết. Còn về Quân Hầu Cảnh, căn bản không cần vận dụng bí thuật Toái Hồn, với thần thông hiện tại của hắn thì đã đủ khả năng chém giết, tu luyện Toái Hồn tự nhiên là dùng để đối phó Nhân Hoàng Cảnh trở lên.
Vừa rồi Lục Ly thấy được mặt hồ nổi gợn sóng, trong lòng bị xúc động, mới đốn ngộ, nhờ đó rốt cục nhập môn bí thuật Toái Hồn.
Lực lượng thường thường được truyền ra từ một điểm, vừa nãy lực lượng cường đại thông qua thiết côn làm điểm chuyển tiếp, trực tiếp lóe ra. Bởi thế trước kia khi tấn công cây cối tảng đá mới sẽ thoáng chốc liền khiến cây cối tảng đá nổ tung.
Thông qua gợn sóng trên mặt hồ, hắn thay đổi phương thức truyền đưa lực lượng, để lực lượng biến thành gợn sóng, như sóng triều tràn đi ra.
Một điểm có thể tạo nên lực phá hủy cường đại trong nháy mắt, gợn sóng thì lại không như vậy, mà sẽ như gợn nước khuếch tán đi ra. Sau khi lực lượng khuếch tán tiến vào bên trong, Lục Ly lại thay đổi phương thức truyền đưa lực đạo, gộp lại thành một điểm, như vậy mới có thể tấn công được lục phủ ngũ tạng hoặc Hồn Đàm kẻ địch.
- Thánh Chủ!
Mông Thần trầm tư thoáng chốc, trong lòng ẩn ẩn có được một ý tưởng, bèn nói:
- Đòn tấn công này của ngươi tựa như sóng biển vọt tới, đáng tiếc chỉ có một đạo. Nếu ngươi có thế khiến sóng chấn đãng nhiều thêm mấy tầng, công kích liên miên không dứt, như vậy vừa rồi lục phủ ngũ tạng của ta nhất định sẽ nổ tung, chết thảm đương trường.
- Có lý, lát nữa ta sẽ chăm chú tìm hiểu thêm, Mông Thần, đa tạ ngươi chỉ điểm.