Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chẳng qua
Công kích linh hồn lại như gợn sóng truyền vào, trực tiếp đi đến bên ngoài Hồn Đàm tên võ giả kia, sau đó gợn sóng khuếch tán tiến vào, cuối cùng chấn cho không gian linh hồn võ giả kia nổ tung.
- Cũng tạm ổn!
Lục Ly rõ ràng cảm ứng được, sóng chấn động linh hồn không có bất kỳ chút đình trệ nào, trực tiếp chấn động tiến vào trong Hồn Đàm tên võ giả. Dù bên ngoài linh hồn võ giả này có được bảo vật phòng ngự, phỏng chừng cũng sẽ bị sóng chấn động nhẹ nhàng đánh vào.
Oanh!
Tên tử tù kia ầm vang ngã vật xuống đất, khiến những người còn lại đều kinh hãi không thôi, trong mắt Dạ Cổ cũng hiện đầy vẻ kinh dị. Lục Ly chỉ tùy tiện điểm nhẹ, thậm chí không hề dùng sức, vậy nhưng tên tử tù kia vẫn cứ thế chết đi? Đây là thần thông gì? Hay là tên tử tù bị dọa sợ mà chết.
Sa sa sa
Lục Ly dạo bước đi tới trước mặt tên tử tù thứ ba, côn sắt trong tay khẽ lay động, sau đó tùy tiện điểm nhẹ lên đầu, người kia cứ thế lập tức ngã xuống đất chết đi.
Lần này Lục Ly ngừng lại, suy tư thoáng chốc, sau đó mới đi đến trước mặt tên tử tù thứ tư, lại giơ côn sắt điểm nhẹ, tử tù thoáng chốc liền tử vong.
Tê tê
Sắc mặt mười một tên tử tù còn lại đều trắng bệch, không ngừng hít sâu khí lạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Từ sau khi bị bắt bọn hắn đã biết có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng giờ phút phải đối mặt với cái chết quỷ dị như vậy, ai nấy đều bị hù sợ, chỉ thấy sâu trong linh hồn toát ra từng trận hàn ý.
Đã không ai xin tha, bởi vì thần sắc Lục Ly không có chút động thái nào, nói nhiều mấy cũng không ý nghĩa. Cái tên Lục Ly Đại Đế này bọn hắn đều nghe qua, lãnh huyết vô tình, người chết trong tay hắn đã không biết bao nhiêu mà kể.
Đông
Tiếp tục giơ lên côn sắt gõ nhẹ xuống, lại một người tử vong, Lục Ly nghĩ nghĩ liền thu lại côn sắt, từ dưới đất cầm lên một cây gậy trúc, đi đến người kế tiếp.
Đông!
Tựa như đứa trẻ chơi đùa, gậy trúc trong tay Lục Ly điểm nhẹ lên trán tử tù, người kia lập tức ngã xuống đất, không còn hơi thở.
- Vậy cũng được...
Mấy người còn lại tại trường đều trợn tròn mắt , hệt như thấy ma giữa ban ngày.
Dạ Cổ phóng thích thần niệm thăm dò, biết được thật ra Lục Ly đang dùng linh hồn tấn công. Thực lực những người này đều chưa đạt tới Bất Diệt Cảnh, còn không thể phát ra thần niệm, bởi thế mới cảm thấy quá mức dọa người.
Oanh!
Đợi khi Lục Ly cất bước tới chỗ người tiếp theo, hai mắt người kia trực tiếp tối sầm, ầm vang ngã xuống đất, dọa ngất đương trường.
Hừ!
Lục Ly giơ lên gậy trúc khẽ đánh xuống, linh hồn tử tù đang hôn mê bị hắn hủy diệt. Lần này hắn dừng lại, thì thào nói:
- Tính sai rồi, ta hẳn phải giảm cường độ lực lượng phóng thích một chút, công kích linh hồn cũng yếu chút. Như vậy mới không đến nỗi giết chết ngay, hai loại công kích cũng có thể rèn luyện phối hợp với nhau.
Lục Ly rút kinh nghiệm, lần này cường độ lực lượng và linh hồn đều biến nhỏ, sẽ không thoáng chốc liền kích sát tử tù, làm thế mới có thể thử nghiệm được càng nhiều.
Hắn nghĩ thông, mấy tên tử tù còn lại đều thảm.
Đông!
Lục Ly tiện tay nện tới một tên tử tù, lực đạo hơi giảm, hai đạo sóng chấn động truyền tiến vào, bắn thẳng đến Hồn Đàm tử tù. Lực lượng sóng chấn động tấn công linh hồn tử tù trước, đánh cho Hồn Đàm đối phương thiếu chút nổ tung, tiếp đó công kích linh hồn chấn động đến, khiến linh hồn tử tù bỗng chốc sụp đổ.
- Lực lượng và linh hồn vẫn hơi mạnh chút.
Lục Ly đi tới tên tử tù kế tiếp, lần này hắn khống chế lực đạo và hồn lực, tên tử tù kia không chết ngay mà phát ra từng đợt tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, linh hồn bị tổn thương đến độ đau nhức khôn tả, không nói được ra lời!
A!
Tử tù không ngừng lăn lộn trên mặt đất, tru lên thống khổ, nét mặt dữ tợn dị thường, tròng mắt tưởng như lồi cả ra, nhìn rất là khủng bố.
- Đại Đế, cho chúng ta được chết thống khoái đi!
- Lục Ly, nếu ngươi là gia môn, vậy thì đừng tra tấn, trực tiếp giết chết chúng ta đi.
- Lục Ly, tên súc sinh, cầm thú...
- Đứa con hoang, có giỏi thì giết gia gia ngươi đi.
Mấy tên tử tù còn lại triệt để bị dọa sợ, không ngừng cầu xin được chết, cũng có người nhục mạ Lục Ly, ý đồ chọc giận hắn, để Lục Ly trực tiếp giết luôn cho rồi.
Lục Ly căn bản không nghe vào tai, đầu óc tĩnh lặng như mặt hồ, yên ắng phối hợp lực lượng công kích và linh hồn công kích. Hai loại công kích này nếu được phối hợp tốt liền sẽ vô cùng khủng bố, một khi đánh lén thành công hoàn toàn có khả năng chém giết được Nhân Hoàng.
Hắn vung lên gậy trúc, không ngừng thử nghiệm, không ngừng thôi diễn, lĩnh hội. Cố gắng đạt tới trình độ phối hợp hoàn mỹ hai loại công kích với nhau, bằng không thì chưa thể tính là tu luyện thành công bí thuật Toái Hồn.
Rất nhanh, trong núi hoang truyền đến từng đạo tiếng kêu thảm thiết xé gan nứt phổi, khiến Dạ Cổ nghe mà không khỏi có chút chẳng đành, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng trở nên kính sợ dị thường.
Nửa giờ sau, Lục Ly ngừng lại, bởi vì hắn phát hiện đã không còn ai để thử. Hắn mơ mơ hồ hồ quét mắt nhìn quanh bốn phía, sau khi thấy Dạ Cổ liền nâng lên gậy trúc bước thẳng tới.
- Thánh Chủ, là ta, ta là Dạ Cổ...
Dạ Cổ bị dọa cho cả người run lên, thiếu chút tè ra quần, vội vàng thất thanh hô to.
Lục Ly hồi thần lại, nhìn bốn phía một lượt, phát hiện tử tù đều đã chết sạch, chỉ còn lại mỗi Dạ Cổ chính đang thần sắc hoảng hốt, thiếu mỗi nước co cẳng chạy trốn.
- Ha ha!
Lục Ly nhịn không được bật cười, ném gậy trúc đi nói:
- Đưa tin nói Yên phu nhân dẫn đến một ít tử tù, à, hỏi thêm xem đoạn thời gian này đám Mông Thần Nghiệp Cơ có bắt được dư nghiệt nào không, dẫn một vài tên tới chỗ ta, ta còn cần dùng tu luyện thêm.
- Được được được!
Dạ Cổ như được đại xá, lập tức bay đi, cứ như thể hận không thể rời Lục Ly càng xa càng tốt. Lục Ly đành chạy nhếch môi, về lại Thiên Long Tuyết Sơn.
Tiểu Bạch vẫn đang dùng lôi điện rèn luyện thân thể, cách mỗi mười mấy giây lại có một đạo lôi điện đánh xuống. Nó nằm co quắp trên sàn, tựa hồ đang ngủ thiếp đi, không hề thấy nhúc nhích.