Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Xẩm tối, Tam trưởng lão Dạ Hổ đột nhiên tiến vào, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi, miệng cảm khái nói:
- Vừa rồi thiếu chút xảy ra chuyện, tên Đồ lão bát này đắc tội hai vị trưởng lão Đồ gia. Lần này mang đi ra hơn một trăm người đều bị giết sạch, mặt trên muốn truy trách nhiệm, bắt ta giam lại, cuối cùng đường chủ Thám Báo Đường nói chiến sự sắp khai man, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, bằng không giờ này chắc đã đi đứt.
- Ừm!
Lục Ly cũng cảm thấy may mắn, nếu bị giam lại, Dạ Hổ có thể sẽ bị giết, nếu phản kháng thậm chí sẽ chết càng nhanh.
Lục Ly ngừng một lát mới hỏi:
- Tạm thời bọn hắn có phái ngươi đi làm chuyện gì không?
- Không!
Dạ Hổ lắc đầu nói:
- Đại chiến lập tức bóc mở, thám báo bình thường đều đã vô dụng, ở lại bên ngoài đều là chết. Bởi thế trừ những tiểu đội thám báo đỉnh cấp ra, số còn lại tạm thời đều nhàn rỗi vô sự, đợi im chờ lệnh, có lẽ... sẽ bị phái đi chiến trường.
- Vậy cũng được, chúng ta còn có thời gian mấy ngày!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn ở trong đại viện Đồ gia đúng không? Thử nghĩ cách nghe ngóng xem Thánh Nữ ở đâu? Có cơ hội gặp mặt không, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm. Đợi vào đêm ta đi sòng bạc dạo một vòng, tên Mạnh Kích này là ma cờ bạc, chỗ đó ngư long hỗn tạp, xem thử liệu có thu hoạch được tin tức gì không, mỗi ngày chúng ta chỉ cần chạm mặt ở đây một lần thôi.
- Được!
Dạ Hổ gật đầu nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, đi về trước. Thánh Chủ chú ý cẩn thận, nếu thế cục không đúng, ngươi cứ bóp nát ngọc phù gọi ta.
Dạ Hổ rời đi, Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng, còn ăn chút lương khô, chờ sắc trời tối hẳn, hắn mới chỉnh lý một phen rồi đi ra ngoài.
Cảnh đêm ngược lại khá là phồn hoa, người đi đường dù không quá nhiều, xe ngựa chiến xa lại có không ít. Đại quân áp cảnh, bầu không khí trong thành rất ngột ngạt, trong đêm không ít người chắc đều hít thở không thông, phải đi ra giải tỏa áp lực.
Lục Ly đi tới một con đường lớn, con phố này rất nổi danh ở Vân Thủy Thành, nơi đây là chốn ăn chơi, có tận mấy chục thanh lâu, ngoài ra còn có vô số sòng bạc, tửu quán.
Chỗ này náo nhiệt dị thường, đám binh sĩ đang trong cảnh nguy ngập, lúc nào cũng có thể chết đi, càng là trước lúc đại chiến lại càng nhiều người muốn đi ra phóng túng hưởng lạc. Huyền Tinh trên người có nhiều đến mấy, bị giết rồi đều thành đồ trong túi người khác, không bằng cứ tiêu xài ngay bây giờ đi.
Lục Ly không nhìn đám nữ tử khua múa khăn đỏ trên thanh lâu, tiến thẳng vào một nhà đổ trường lớn nhất trên phố. Theo như ký ức Mạnh Kích thì hắn từng tiến vào đổ trường này mấy lần, mỗi lần đều chỉ có thể chơi chút giải khuây.
- Vị quý khách kia, mời vào trong!
Bên ngoài có lão nô đón khách, mặc dù Lục Ly chỉ là một tên binh sĩ bình thường, nhưng dầu gì cũng là Bất Diệt Cảnh, lão nô vẫn cứ khách khí mời hắn tiến vào.
Đi qua một thiền điện và một dải hành lang, Lục Ly tiến vào trong đại điện, chỗ này chí ít phải có phương viên ngàn trượng, rất là khí phái.
Người bên trong rất nhiều, đại bộ phận đều là binh sĩ mặc chiến giáp, Lục Ly nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đa phần tỏng đó là Bất Diệt Cảnh. Mệnh Luân Cảnh cũng có một ít, thậm chí còn thấy được hai tên Quân Hầu Cảnh.
Bên trong hò hét ầm ĩ, đủ loại tiếng mắng tiếng chửi, tiếng cười khoái trá, tiếng kêu gào hú hét, ô yên chướng khí, từng đám từng đám vây quanh mười mấy chiếc bàn lớn dài, căn bản không ai để ý tới Lục Ly.
- Quý khách, bên này là cược xúc xắc, bên này là cược ngọc thạch, bên này là... mời khách quan cứ tự nhiên, có gì cần tùy thời cứ tìm lão nô!
Lão nô giới thiệu một lượt liền đi xuống, Lục Ly tùy tiện dạo quanh, nhìn xem bên này, lại ngó ngó bên kia, quan sát một lúc dần dần cũng hiểu được cách thức đánh cược cơ bản.
Hắn tùy ý ném mấy ngàn Huyền Tinh lên bàn, thua một ván, chửi đổng một tiếng rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh bên trong. Hắn một mực chăm chú lắng nghe đám đông trò chuyện, xem xem liệu có thể thu được manh mối gì không.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Trong phòng khách quý có một vị tiểu thư tuyệt sắc đang đánh cược, một lần áp cả ngàn vạn Huyền Tinh. Đáng tiếc chúng ta không đủ Huyền Tinh nên không vào được, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Lời này dẫn lên Lục Ly chú ý, thứ khiến hắn để tâm không phải là bốn chữ tiểu thư tuyệt sắc, mà là chuyện tiểu thư đến đây đánh bạc, bản thân điều này đã là chuyện không được bình thường.
- Tiểu thư nhà ai?
Một đám người nghe được tiểu thư tuyệt sắc thì đều rất hiếu kì, ngừng đặt cược nhao nhao vây tụ lại. Người kia thấy nhiều người xung quanh vây tới, khá là dương dương tự đắc nói:
- Là Thất tiểu thư của Đồ gia, chậc chậc, một lần đặt cược cả ngàn vạn Huyền Tinh, mí mắt đều không nháy, thật có tiền!
- Ngàn vạn?!
Đám đông tấm tắc xưng kỳ, ngàn vạn Huyền Tinh nhiều người ở đây không phải là không có, nhưng một lần cược cả ngàn vạn, chỉ cần một đêm vận may không tốt, mười mấy ức Huyền Tinh liền thua sạch. Đối với võ giả Bất Diệt Cảnh mà nói, mười mấy ức Huyền Tinh chính là con số trên trời.
- Thì ra là nàng, khó trách
Trên mặt mấy tên giả lộ ra ý cười dâm tà, có người còn hưng phấn nói:
- Nghe nói Thất tiểu thư thích nhất là nam tử tuổi trẻ suất khí, một lần qua đêm đều cấp cho ngàn vạn Huyền Tinh phí tổn. Chậc chậc, Thất tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ cần nàng nhìn trúng ta, ta miễn phí để nàng chơi đùa đều được.
- Ha ha, Lão Xích, với bộ dáng này của ngươi mà còn đòi Thất tiểu thư nhìn trúng, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
- Thật ra Thất tiểu thư cũng rất đáng thương, gả cho tên phế vật Vưu gia kia, có khổ không thể nào nói ra, nàng làm sao chịu được tịch mịch? Hơn nữa ở trong Vưu gia cũng là chịu tội, khó trách lại tới chỗ này chơi...
- Ta gặp qua Thất tiểu thư một lần, đúng là xinh đẹp không khác gì tiên nữ.
-...
Lục Ly nghe một lát dần hiểu ra phần nào. Vân Thủy Điện do hai đại đại gia tộc tổ thành, là Đồ gia và Vưu gia.