Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807: Ma Cờ Bạc

Bất Diệt Long Đế Chương 807: Ma cờ bạc

Editor: Linh Tống

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly không khỏi càng thêm tự tin, Dạ Tra và Tam trưởng lão lại đi ra, triệu tập đám thủ hạ dưới trướng tên thống lĩnh, sau đó giết sạch. Vừa rồi lúc Tam trưởng lão sưu hồn đã được đến toàn bộ thông tin cần thiết, tự nhiên biết cách làm sao triệu tập thủ hạ.

Lục Ly đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, phải đến năm canh giờ sau Dạ Tra và Tam trưởng lão mới trở về, Dạ Tra vừa tiến vào liền gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, giờ các ngươi đã có thể tiến đến Vân Thủy Thành. Trong thành phát ra tín hiệu triệu tập thám báo về thành, hiện tại mà còn không quay về, mấy ngày sau sợ là muốn về cũng không được, liên quân ba đại thế lực sắp kéo tới rồi.

Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:

- Ta sẽ một mực chờ ở bên ngoài thành đông, nếu Thánh Chủ có bất kỳ tình huống gì, cứ phá vây tới thành đông, ta sẽ tiếp ứng ngươi.

Mông Thần đứng dậy gật đầu nói:

- Nếu Vân Thủy Điện đã triệu tập thám báo trở về, thám báo ngoài thành hẳn sẽ ít đi nhiều, ta và Dạ Tra cùng tới bên ngoài thành đông, bố trí một huyễn cảnh rồi ngồi chờ ở đó. Nếu có tình huống gì ngươi cứ đột vây tới thành đông, hoặc là trực tiếp bóp nát ngọc phù, ta lập tức xông vào thành tiếp ứng ngươi đi ra.

Mông Thần đưa qua một chiếc ngọc phù, Lục Ly thần sắc trịnh trọng tiếp lấy.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, một khi bóp nát ngọc phù, Mông Thần liền sẽ bất chấp hết thảy giết vào trong thành, đến khi ấy rất có thể hắn sẽ bỏ mạng lại trong Vân Thủy Thành.

Vân Thủy Thành rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với thành trì Bắc Mạc. Vân Châu so ra thậm chí lớn gấp mười Bắc Mạc, thân là chủ thành của thế lực lớn thứ hai Vân Châu, Vân Thủy Thành đương nhiên sẽ không quá nhỏ.

Lục Ly đi theo sau lưng Dạ Hổ, hai người khoác lên chiến giáp màu đen của Vân Thủy Điện, như u hồn lướt tới cửa thành đông. Bên hông cả hai đều treo một tấm ngọc bài màu đen, đây là tiêu chí Vân Thủy Điện.

Cửa thành đóng chặt, chỉ là đại trận ngoài thành không bóc mở, cửa thành và trên tường thành đứng đầy võ giả, từ xa xa Lục Ly đã cảm ứng được khí tức mấy tên Quân Hầu Cảnh.

Căn cứ theo ký ức của tên thống lĩnh này, Dạ Hổ và Lục Ly biết được trong Vân Thủy Điện có rất nhiều Quân Hầu Cảnh. Tính tổng cộng Nội đường Ngoại đường và các thế lực phụ dung, số lượng Quân Hầu Cảnh phải đến hơn hai ngàn người, có thể nói là cường giả như mây.

- Đồ lão bát?

Đến bên ngoài thành, phía trên có vô số thần niệm quét tới, Tam trưởng lão Dạ Hổ mặt không đổi sắc, nét mặt âm trầm tiếp tục đi tới, tốc độ lại thoáng thả chậm.

Trên tường thành, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ló đầu ra hỏi:

- Sao ngươi chỉ mang theo một người trở về? Những người còn lại đâu?

Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, ngước mắt nhìn lên, lãnh đạm nói:

- Chuyện của lão phu ngươi quản làm gì?

- Hừ hừ

Tên Quân Hầu Cảnh trên tường thành hừ hừ hai tiếng, sau đó nói:

- Cửa thành không mở, chính ngươi bay lên đi.

Dạ Hổ thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly ở sau lưng một cái, hai người trực tiếp phóng lên tường thành, liên tục đạp mấy phát trên tường thành để mượn lực, cứ thế tung người bay vọt lên.

- Hả?

Dạ Hổ và Lục Ly vừa đi lên, rất nhiều người trên tường thành đều lộ vẻ kinh ngạc. Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong kia hồ nghi nhìn Dạ Hổ nói:

- Đồ lão bát, sao lần này ngươi nghe lời thế? Có vẻ không giống phong cách của ngươi.

Trong lòng Dạ Hổ và Lục Ly đều khẽ run, chẳng lẽ vừa mới vào thành đã bại lộ thân phận? Đầu óc Dạ Hổ cấp tốc vận chuyển, biết vừa rồi mình đã quá xung động, Đồ lão bát tính cách cổ quái, gàn dở nóng tính, nếu dựa theo đúng tính cách của hắn thì nhất định phải chửi rủa mấy tiếng, còn luôn mồm yêu cầu mở cửa thành.

Dạ Hổ phản ứng rất nhanh, âm dương quái khí nói:

- Lười nhác nói nhảm với các ngươi, lần này ra ngoài người ta mang theo đều chết sạch, mấy tên tạp chủng ở Trưởng Lão Đường kiểu gì cũng sẽ bới móc, mẹ nó!

Dạ Hổ một bên chửi rủa, một bên âm trầm đi vào trong thành, Lục Ly cũng vội vàng đi theo.

Mấy người trên tường thành sửng sốt nhìn nhau, khóe miệng đều bất giác lộ ra một tia giễu cợt, có người còn thầm thì:

- Khó trách Đồ lão bát nghe lời như vậy, hóa ra là làm hư chuyện. Hừ hừ, mấy Đại trưởng lão vốn đã ngứa mắt với hắn, lần này đoán chừng lại phái hắn đi gia nhập đội cảm tử.

- Ha ha ha!

Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ châm chọc.

Sắc mặt Dạ Hổ càng khó coi, chẳng qua trong lòng hắn và Lục Ly lại đều thở ra một hơi, cửa này xem như qua. Hai người bước nhanh đi vào trong thành, dựa theo ký ức của Đồ lão bát, Dạ Hổ tìm đến một thành bảo, đây là đường khẩu Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.

Bên ngoài Thám Báo Đường có người thủ hộ, thấy Dạ Hổ đi tới, người đó khẽ khom lưng, sắc mặt lại không quá cung kính, mở miệng chào hỏi nói:

- Đồ thống lĩnh.

Dạ Hổ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trầm giọng nói:

- Ngươi về trước đi, chờ lệnh của ta.

- Vâng!

Người Lục Ly ngụy trang chính là thủ hạ của Đồ lão bát, trong thành có một tiểu viện. Hắn nhanh chóng lui xuống, chiếu theo tin tức Dạ Tra khai thác được, đi về phía tiểu viện trước đây vẫn thường cư trú.

Vân Thủy Thành bị giới nghiêm, trên đường đã không còn người phổ thông, khắp nơi toàn là quân đội tuần tra. Chỉ một ít con em các gia tộc mới có tư cách cưỡi xe ngựa hành tẩu, chẳng qua cũng thường xuyên bị dừng lại kiểm tra.

Trên người Lục Ly có lệnh bài, còn mặc chiến giáp Thám Báo Đường, chỉ bị tuần tra giữ lại hai lần, song đều không phát hiện ra được vấn đề gì, cứ thế nhẹ nhàng tìm tới tiểu viện Mạnh Kích hiện đang ở.

Tiểu viện rất hẻo lánh, cũng rất rách nát, trong viện không có ai, hạ nhân chẳng có lấy một người. Người mà Lục Ly giả mạo này thường ngày đều cầm hết tài nguyên đi mua linh tài, còn là một tên ma cờ bạc, nghèo đến không thể nghèo hơn.

Như thế càng tốt, nếu có hạ nhân, Lục Ly còn phải nghĩ cách khống chế. Hắn tiến vào trong tiểu viện, phát hiện bên trong rất loạn, còn có một cỗ dị vị, lại không thể không nghỉ lại ở trong này.

Hắn bắt đầu chỉnh lý tin tức Dạ Tra khai thác được, nghĩ đến người này là ma cờ bạc, trong lòng bất giác khẽ động, cứ thế ngồi xếp bằng ngay trong sân, lẳng lặng chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment