Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Làm tốt lắm!
Lục Ly ngấm ngầm khen hay, dám đánh chủ ý lên người Lục Linh, nếu là rơi vào trong tay hắn, Vưu Dực tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, phải biết Lục Linh chính là nghịch lân của hắn.
Nghĩ đến người ngồi bên cạnh là thê tử của Vưu Dực, mình chính đang đội nón xanh lên đầu Vưu Dực, Lục Ly bất giác có một loại khoái cảm khó mà diễn tả. Hắn đưa tay bắt lấy tay Thất tiểu thư, chủ động ăn “đậu hũ”, cười nói:
- Lần này tuy thất bại nhưng cũng không sao, chờ đại chiến bắt đầu thì vẫn còn cơ hội.
- Được rồi!
Thất tiểu thư lắc đầu nói:
- Tốt nhất ngươi vẫn đừng nên mạo hiểm, cục diện đã thế rồi, ta nghĩ dù có giết Thánh Nữ cũng không giúp ích được gì. Lần này Vân Thủy Điện thắng hay bại đành dựa hết vào ý trời. Dù bại cũng không sao, cùng lắm thì chết thêm một lần thôi.
- Mạnh Kích!
Thất tiểu thư đột nhiên nhìn chăm chăm Lục Ly, nhíu mày nói:
- Sao ta cảm thấy ngươi hơi khác lúc trước, tựa hồ trẻ hơn một chút?
Lục Ly thầm hô không ổn, lúc ở chỗ Lục Linh hắn từng lấy nước sạch rửa mặt một phen, lau đi bộ mặt Dạ Tra ngụy trang cho. Mặc dù đến sau đã được hóa trang lại, nhưng tay nghề hắn kém xa Dạ Tra, bởi thế sắc mặt có vẻ trẻ lên nhiều, trong xe ngựa có ánh nến, Thất tiểu thư có thể nhìn ra được cũng là điều bình thường.
Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng nhếch lên ý cười tà mị nói:
- Tối nay đi vòng quanh Quỷ Môn Quan một chuyến, xem như sống lại một lần. Giờ lại được ở bên giai nhân, ngày tốt cảnh đẹp, chỉ cần là người đều sẽ trẻ đi mười tuổi.
Thất tiểu thư nhìn vào đôi tròng mắt thâm thúy, ý cười tà mị trên mặt Lục Ly, ánh mắt dần có chút mê ly. Nàng đột nhiên ôm lấy Lục Ly, nhẹ giọng kêu lên:
- Mạnh Kích, hay là ngươi dẫn ta rời đi Vân Thủy Thành, rời khỏi Vân Châu, tìm tới thành nhỏ nào đó an nhàn mà sống, ta không muốn ở thêm một khắc nào trong Vân Thủy Thành này nữa.
Thất tiểu thư thăm dò ra được tên hắn, Lục Ly lại không mấy ngạc nhiên. Thần niệm phóng ra dò xét một phen, sợ Thất tiểu thư trực tiếp để phu xe đi ra cửa thành. Phát hiện thấy xe không phải đang chạy tới cửa thành, lúc này mới yên tâm.
- Đừng sợ!
Hắn vỗ vỗ vai Thất tiểu thư nói:
- Vân Thủy Thành không phá được đâu, Thái Dương Cung hẳn là có cường giả ẩn nấp ở phụ cận, thời điểm then chốt ắt sẽ ra mặt điều đình. Nếu thực sự vẫn không được, lúc thành phá ta sẽ liều mạng mang người ra ngoài. Hiện tại ngoài thành toàn là võ giả ba đại thế lực, chúng ta mà chạy ra bây giờ thì chỉ có con đường chết.
- Ừ!
Thất tiểu thư suy nghĩ một phen, cảm thấy cũng có lý, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh liền tiến vào trong một tiểu viện. Thần niệm Lục Ly quét qua, nơi này hẳn là tiểu viện mà Thất tiểu thư và Vưu Dực đang ở.
Thần niệm một mực dò xét bên ngoài, phát hiện xe ngựa lại đang tiến vào một tiểu viện khác, xem ra đây là tiểu viện riêng tư của Thất tiểu thư. Hắn không khỏi đau đầu, có vẻ Thất tiểu thư quyết phải muốn hoan lạc một lần với hắn cho bằng được.
Xe ngựa đứng ở trong sân, Thất tiểu thư vén rèm đi ra, Lục Ly đành phải cắn răng bước xuống theo.
- Đây là tiểu viện riêng của ta, không có người nào khác nữa cả.
Thất tiểu thư cười tủm tỉm nói, trên mặt hiển hiện một mạt đỏ ửng, sóng tình dập dờn trong mắt, rất là mê người.
Lục Ly ngoài mặt điềm nhiên như không, trong lòng lại đang âm thầm nghĩ cách thoát thân. Hắn không muốn phát sinh quan hệ với Thất tiểu thư, làm vậy sẽ có lỗi với Bạch Thu Tuyết và Khương Khinh Linh.
Chỉ là nếu hắn cự tuyệt, một khi Thất tiểu thư phát nộ, cục diện liền không dễ khống chế. Dù sao nơi đây cũng là Vân Thủy Thành, là địa bàn của Đồ gia và Vưu gia, trong khi hiện tại Lục Linh vẫn chưa nhận hắn.
- Vào đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?
Thất tiểu thư lắc eo đi về phía cửa, thấy Lục Ly còn đứng trước xe ngựa bất động, không khỏi tức giận nhìn hắn một cái.
Lục Ly đành phải khổ não đi theo, tiểu viện rất tao nhã, khác hẳn với cái sân viện rách nát kia của Mạnh Kích, bên trong không có nam tử, chỉ có mấy tên tỳ nữ.
Thất tiểu thư kéo tay Lục Ly trực tiếp tiến vào phòng ngủ, vừa tiến vào liền áp sát người lại, hai cánh môi nóng bỏng mềm mại áp đến, tựa như mèo cái động tình chủ động cầu được hôn.
- Mẹ nó, làm sao bây giờ?
Đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển, tiến thối lưỡng nan, lát sau hắn mới tìm được cơ hội khẽ đẩy Thất tiểu thư ra, nói:
- Thất tiểu thư, gấp vậy làm gì, trước uống mấy chén đã, thế nào?
- Nỡm ạ...
Thất tiểu thư lườm Lục Ly một cái, nhẹ nhàng kéo lấy đai lưng, ngón tay khẽ khàng cởi ra mấy chiếc cúc áo, váy dài theo đầu vai trượt xuống, lộ ra yếm màu hồng phấn. Bờ vai trắng như tuyết và hai đùi tròn trịa thẳng tắp lõa lồ giữa trời.
Trong ánh mắt nàng chất đầy mị ý, chằm chằm nhìn Lục Ly, từng bước lùi về phía giường, ngón tay nhỏ ngoắc ngoắc nói:
- Rượu có ngon bằng ta không? Mạnh Kích, cho ta một buổi tối mỹ diệu đi nào!
Oanh!
Đầu óc Lục Ly tưởng như nổ tung, chỉ thấy Thất tiểu thư nằm nghiêng trên giường, một tay thoát đi dải yếm lụa, thân hình mềm mại hoàn toàn bạo lộ, nhìn không khác gì mèo hoang gợi tình, tà hỏa trong người bốc cao, thiếu chút không khống chế nổi bản thân.
Ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, Lục Ly cùng Thất tiểu thư đồng thời cả kinh. Thần niệm Lục Ly quét đi ra, thấy được một thanh niên khôi ngô xách kiếm chính đang cuồng bạo vọt tới bên này.
- Mẹ nó, bị người bắt gian...
Lục Ly nhìn ánh mắt sát khí đằng đằng của tên công tử khôi ngô kia, nội tâm đã đoán được bảy tám phần. Xem ra là Vưu Dực, phu quân Thất tiểu thư tới muốn bắt gian.
Ầm!
Không đợi Thất tiểu thư kịp phản ứng, cửa phòng đã bị một cước đá văng, công tử trẻ tuổi kia xách kiếm đi đến, mắt lạnh quét nhìn Thất tiểu thư và Lục Ly, lập tức sát khí đằng đằng nói:
- Đồ Kỳ, ngươi chơi đùa nam nhân đến nghiện? Còn dám mang về đây? Mà lại... loại thế này ngươi cũng dính vào được? Ngươi không muốn mặt, nhưng Vưu gia chúng ta còn muốn mặt. Hôm nay không xử hai ngươi, ta không phải họ Vưu!