Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn họ đều thấy được võ giả chi chít bên ngoài đại trận hộ thành, thấy được hai tên cường giả khí huyết như rồng như hổ kia, trong mắt ai nấy chất đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Lục Ly như một thanh lợi kiếm phóng vút về phía chính điện Vân Thủy Điện, có một ít quân sĩ chú ý tới hắn. Chẳng qua trong tay hắn cầm theo lệnh bài Thám Báo Đường, không ai đứng ra ngăn cản, cũng không ai để ý tới một tên Bất Diệt Cảnh cỏn con như hắn.
Lục Ly không chọn cách bay lên giữa không trung, quyết định này rất anh minh, bằng không e rằng sớm đã bị cản lại.
Thần niệm quét tới Vân Thủy Điện, đợi khi bôn tẩu được một nửa lộ trình, rốt cục hắn đã có thể khóa chặt Lục Linh ở sau hậu điện.
Lục Linh đứng bên ngoài hậu điện, đi theo sau lưng mấy chục tên cường giả, ai nấy đều là Quân Hầu Cảnh. Những người này rất kỳ quái, thần sắc không mấy kinh hoảng mà chỉ lẳng lặng nhìn lên không trung.
Rầm rầm rầm.
Hai tên Nhân Hoàng và mấy trăm vạn võ giả đồng loạt phóng thích công kích, đủ loại đao mang kiếm ảnh đánh lên trên đại trận hộ thành màu xanh lam, truyền xuống tiếng nổ vang chấn thiên động. Đại trận không ngừng rung động kịch liệt, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt, rõ ràng năng lượng đang không ngừng bị tiêu hao.
Hưu hưu hưu!
Vô số võ giả lao vút lên, tụ tập tới trên quảng trường, rất nhiều Quân Hầu Cảnh trầm giọng hét lớn, điều binh khiển tướng, triệu tập võ giả trong thành.
Lục Ly từ xa xa nhìn lại, thấy được võ giả tụ lại trên quảng trường đã quá trăm vạn, cộng thêm số võ giả đứng chi chít trên tường thành, tối thiểu phải có hơn hai trăm vạn. Bốn phương tám hướng vẫn còn có rất nhiều võ giả đang tụ tới bên này.
Lục Ly nghe được tiếng quát lớn của những võ giả Quân Hầu Cảnh kia, nếu là Mạnh Kích trước kia, hẳn sẽ lập tức tụ đến quảng trường. Chẳng qua Lục Ly đương nhiên sẽ không nghe lệnh, hắn chỉ muốn tới bên người Lục Linh, tận lực bảo hộ nàng.
Rốt cục, hắn đã tới bên ngoài Vân Thủy Điện, chẳng qua phía ngoài có hộ vệ thủ hộ, trực tiếp cản hắn lại. Hơn nữa còn có rất nhiều thần niệm khóa chặt hắn, nếu Lục Ly dám cường hành xông vào, lập tức sẽ bị giết chết.
- Ta muốn gặp Thánh Nữ, ta có quân tình quan trọng cần bẩm báo!
Lục Ly nâng tay lệnh bài trong tay, đám hộ vệ ngoài chính điện lại nhìn như không thấy, một tên tiểu đội trưởng đứng ra, phẫn nộ quát:
- Lăn đi, tới quảng trường tập hợp!
Hưu!
Một đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra từ sau lưng Lục Ly, toàn thân người này bao phủ trong áo giáo đen, tay hắn vung lên một tấm lệnh bài, nói:
- Thánh Nữ có lệnh, để hắn đi vào.
- Vâng!
Có vẻ võ giả toàn thân giấu trong giáp đen có địa vị rất cao, hộ vệ lập tức không dám ngăn trở. Lục Ly không chút chần chờ, thân hình như lợi kiếm vọt thẳng vào, bước nhanh đến hậu viện. Từ đằng xa hắn đã khóa chặt Lục Linh, miệng môi mấp máy muốn nói gì đó, Lục Linh lại khẽ nhấc tay lên, ngăn không cho hắn mở miệng.
- Đứng đấy!
Lục Linh nhàn nhạt nói, sau đó liền không để ý tới Lục Ly nữa mà chuyển mắt bình tĩnh nhìn lên không, tựa hồ đang chờ đợi đại trận hộ thành bị phá.
- Thánh Nữ!
Bên cạnh Lục Linh đứng rất nhiều người, xung quanh còn có vô số Ám Vệ, Lục Ly không dám đương chúng gọi nàng là tỷ tỷ. Chỉ có thể cắn răng nói:
- Tình huống rất nguy cấp, đợi lát nữa đại trận vừa vỡ, ta mang ngươi đào tẩu...
Đám trưởng lão Quân Hầu Cảnh sau lưng dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc nhìn lại Lục Ly, một tên Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, lại nói để hắn mang theo Quân Hầu Cảnh trung kỳ là Lục Linh đào tẩu... Không phải là đồ ngốc thì là gì? Lại nói đa số chúng nhân ở đây đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ còn cần một tên Bất Diệt Cảnh như Lục Ly hộ vệ cho Lục Linh?
Lục Linh lại không nhìn Lục Ly lấy một lần, chỉ lạnh giọng nói:
- Thành thật đứng đấy, đừng nói chuyện, đây là mệnh lệnh!
Lục Ly nhìn Lục Linh một cái, không dám làm loạn, cường giả quanh đây nhiều lắm. Chí ít có ba mươi người là Quân Hầu Cảnh, hơn mười người là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, còn có rất nhiều Ám Vệ, nếu hắn cường hành mang đi Lục Linh, sợ rằng sẽ lập tức dẫn phát đại chiến.
Rầm rầm rầm!
Người trên không tiếp tục oanh tạc đại trận hộ thành, đại trận kia dần chuyển thành trong suốt, có thể bị phá mở bất cứ lúc nào. Võ giả trong thành đã tụ tập gần như đông đủ, trong thành có tổng cộng hơn ba trăm vạn quân đội, về cơ bản là tương đương với đại quân bên ngoài.
Vân Thủy Thành là tổng bộ của Vân Thủy Điện, tự nhiên được bố trí trọng binh thủ hộ. Đáng tiếc Nhân Hoàng duy nhất ở nơi này đã bị người dùng kế điệu hổ ly sơn lừa rời đi, Quân Hầu Cảnh cũng rời đi hơn phân nửa, dù nhân số quân đội tương tương đối phương, e rằng vẫn không cứu vãn được gì.
Chênh lệch một cấp cảnh giới, thực lực liền sẽ khác biệt như trời với đất. Một tên Nhân Hoàng mang theo một vạn đại quân, hoàn toàn đủ sức quét ngang trăm vạn đại quân. Uy năng của Nhân Hoàng không ai có thể ngăn cản, hơn nữa Nhân Hoàng có thể chuyên tìm nhân vật thống soái đối phương để ra tay hạ sát, một khi thống soái và cao tầng bị giết, sĩ khí sẽ lập tức rơi xuống băng điểm, rất nhanh liền tán loạn.
Ở phương diện thống lĩnh quân đội Lục Ly không mấy tinh thông, nhưng nói thế nào cũng là Đại Đế Bắc Mạc, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy, vẫn hiểu rõ được ít nhiều.
Điểm khiến hắn khó hiểu chính là...
Thế cục đã rõ ràng vậy rồi, vì sao Lục Linh và đám Quân Hầu Cảnh ở đây vẫn bình tĩnh như thế? Dù cho có một số người là giả bộ, nhưng không lý nào mấy chục người đều có thể giả bộ giống vậy được, giả bộ đến mức hắn hoàn toàn nhìn không ra sơ hở?
- Đến lúc rồi, Hạc trưởng lão!
Mười mấy giây sau, Lục Linh mở miệng, tay nhỏ vung lên, một tên trưởng lão Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đứng sau lưng lập tức bay vụt lên, tiến đến trên quảng trường.
Tên trưởng lão đó quát lớn:
- Tất cả tản ra, chuẩn bị nghênh địch!
Xem ra Hạc trưởng lão này có uy vọng rất cao ở Vân Thủy Điện, hắn vừa hét lớn, hai trăm vạn đại quân trên quảng trường lập tức chia thành bốn phương trận, đứng ở bốn phía quảng trường, nghiêm trận chờ đợi, chuẩn bị nghênh địch.
Oanh!