Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chẳng lẽ hai người này biết dịch chuyển tức thời? Bằng không làm sao có thể bay về lại thành trong thời gian ngắn ngủi như thế?
Lục Ly lần nữa nhìn sang Lục Linh, chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn cứ bình tĩnh như nước, thần thái duệ trí siêu phàm, trong lòng như chợt hiểu ra.
Rất rõ ràng!
Hết thảy đều nằm trong tính toán của Lục Linh, điện chủ rời đi là do Lục Linh bố trí, điện chủ Vân Thủy Điện không hề tới hai thành trì còn lại, mà chỉ truyền tống tới gần đây.
Hoặc là ở phụ cận sớm đã dựng lên truyền tống trận, điện chủ Vân Thủy Điện truyền tống tới một thành trì khác, sau đó lại lập tức truyền tống trở về.
Không có truyền tống trận, bằng vào tốc độ điện chủ Vân Thủy Điện, không thể chỉ chưa đến nửa canh giờ đã chạy về được Vân Thủy Thành.
- Lợi hại!
Lục Ly có chút cảm khái, đồng thời cũng ngấm ngầm cao hứng, mưu lược của Lục Linh tựa hồ càng mạnh hơn trước mấy phần, khó trách mấy lão gia hỏa này đều tin tưởng nàng như vậy.
Khốn Ma Trận nhốt lại hai tên Nhân Hoàng và hơn một vạn cường giả của ba đại thế lực, điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện lại đã trở về, trận chiến này đã không còn bất kỳ huyền niệm nào. Ba đại thế lực sau khi tổn thất hai đại Nhân Hoàng, chú định sẽ bị Vân Thủy Điện từng bước hủy diệt.
Điều duy nhất khiến Lục Ly vẫn nghĩ không thông chính là, hai tên Nhân Hoàng bị nhốt lại kia không khỏi quá ngu, như thiêu thân lao vào lửa, chủ động xông vào trong đại trận.
- Giết!
Sĩ khí quân đội trên tường thành đại chấn, bắt đầu dồn dập phản kích. Đại quân ba đại thế lực bên ngoài dù sĩ khí cấp tốc trượt xuống, nhưng tộc trưởng, trưởng lão, thống soái của bọn hắn đều đang bị nhốt trong Khốn Ma Trận, bọn hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn đám người kia chết đi? Bởi thế vẫn cứ liều mạng muốn giết vào trong thành, ý đồ hủy đi Khốn Ma Trận.
Nhưng mà!
Bọn hắn có thể giết tới gần Khốn Ma Trận được ư? Phải biết bên ngoài đại trận có tận hai trăm vạn quân đội vây quanh, bọn hắn làm sao có thể công kích đại trận được.
- Ha ha ha!
Điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện như hai đạo lưu tinh, mang theo mấy trăm người bay vụt tới. Không để ý tới đại quân phía người mà bắn thẳng đến trong quảng trường, Lục Ly đã thấy được rõ ràng bộ dạng hai vị Nhân Hoàng Vân Thủy Điện.
Điện chủ dáng người khôi ngô, như một cự thú hình người, mái tóc dài uốn lượn xõa sau lưng, bề ngoài nhìn chỉ chừng bốn mươi năm mươi tuổi, đầu tóc đen nhánh. Khí huyết trên thân vô cùng cuồng bạo, tướng mạo cũng có vẻ khá là hung tợn.
Người còn lại là một lão đầu nét mặt hiền từ, râu tóc bạc trắng, trong tay xách theo một chiếc quyền trượng, râu dài rủ xuống tận đầu gối, cười tủm tỉm khiến người nhìn vào rất có hảo cảm.
- Lão Vưu!
Trong tay điện chủ Vân Thủy Điện sáng lên quang mang, một chiếc cự phủ màu đen hiện ra, trên cự phủ kia tràn ngập huyết quang, một cỗ khí tức khiến người lạnh gáy truyền ra từ bên trong, không cần nói cũng biết là binh khí Thánh giai.
Ánh mắt như dã thú của hắn khóa chặt một tên Nhân Hoàng bị nhốt trong Khốn Ma Trận, rống to:
- Phóng thích Thánh Quang áo nghĩa, chúng ta liên thủ giải quyết Thiên Lang Lão Quỷ trước. Sau trận chiến này, Vân Thủy Điện liền có thể nhất thống nam bộ Vân Châu, đương cự với Thái Dương Cung!
- Được, trước xử lý Thiên Lang Lão Quỷ!
Lão đầu râu bạc cười ha hả, khua múa quyền trượng trong tay, cả người sáng lên quang mang xung thiên, hơn nữa còn càng ngày càng sáng, tựa như hóa thân thành một vầng thái dương đỏ rực. Chẳng qua quang mang trên người hắn không hề lóa mắt, ngược lại có một loại ý vị thần thánh, khiến người nhìn vào rất thoải mái.
- Thánh Quang áo nghĩa thất phẩm!
Ánh mắt Lục Ly thoáng có chút u ám, nếu không phải vì lão đầu này, Lục Linh đâu đến nỗi chịu nhiều khổ sở như vậy. Mà từ rất sớm đã được hắn tìm tới, tiếp về Bắc Mạc. Bởi thế dù lão đầu nhìn có vẻ hiền từ, Lục Ly lại không có nửa điểm hảo cảm.
Cả người lão đầu râu bạc hoàn toàn biến thành một chùm ánh sáng, căn bản không thấy rõ thân hình, một cỗ khí tức khủng bố theo đó tràn ra, cảm giác hệt như một vị thần tiên sắp hàng xuống thần phạt hủy diệt thế giới.
Đồng thời với đó, điện chủ Vân Thủy Điện cũng ra tay, trên cổ hắn sáng lên hào quang màu tím, tiếp sau từng đạo dòng chảy màu đỏ tía ngưng tụ mà ra. Hắn khua múa cự phủ, khống chế dòng chảy biến thành một con Thủy Long cực lớn, gào thét vờn quanh giữa không trung, long uy chấn thiên, khiến ai nấy tại trường đều không khỏi động dung.
Người ba đại thế lực đều đình chỉ công kích, người phía Vân Thủy Điện cũng ngừng tay, ngước mắt nhìn lên giữa trời, chờ đợi một kích kinh thiên từ hai người này.
Ngao
Hai tên Nhân Hoàng trong Khốn Ma Trận bị áp ở trên đất, một lão giả trong mắt đầy vẻ âm độc ngửa đầu hét to. Người đó nét mặt dữ tợn, tựa như một con sói cô độc sa vào tuyệt cảnh, tiếng hú tràn đầy bi thương và biệt khuất.
- Ra tay!
Điện chủ Vân Thủy Điện gầm lên một tiếng, ánh sáng trắng trên người lão đầu râu bạc tụ lại, bắn ra một đạo cột sáng kinh thiên, đâm thẳng xuống sơn chủ Thiên Lang Sợn.
Cùng lúc, cự phủ trong tay điện chủ Vân Thủy Điện cũng gào thét mà đi, ở giữa trời, cự phủ đột ngột hóa thành một con Hắc Long, quấn quanh với Thủy Long rồi cứ thế gầm gào phóng vút tới sơn chủ Thiên Lang Sơn.
Ngao
Sơn chủ Thiên Lang Sơn lần nữa gầm lên giận dữ, trong mắt đều là tuyệt vọng, tựa như một con sói cô độc sắp tử vong.
Toàn trường chết lặng, trong mắt chúng nhân, thế giới này tựa hồ bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại đạo cột sáng kinh thiên và hai con cự long một xanh một đen, cùng với ánh mắt đầy tuyệt vọng của sơn chủ Thiên Lang Sơn.
- Hừ!
Có tiếng hừ lạnh như kinh lôi đột ngột nổ vang giữa đất bằng, tiếp đó một bóng người ngưng hiện ra trước mặt Khốn Ma Trận. Trong tay hắn từ từ hiện ra một chiếc thuẫn bài nhỏ, thuẫn bài màu hoàng kim, mặt trên có đồ văn rườm rà thâm ảo, ẩn ẩn có tự phù thần bí lấp lánh.
Ông
Nháy mắt thuẫn bài hoàng kim biến lớn, từ bên trong một đạo khí tức vô danh tản ra, khí tức này vô cùng bá đạo hùng hậu, đè ép khí cơ cường đại do mấy tên Nhân Hoàng phóng thích ra.