Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Một tên Quân Hầu Cảnh cỏn con lại dám tự xưng có thể thống soái Vân Thủy Điện và ba đại thế lực, ha ha!
Lục Linh đưa tay kéo xuống khăn lụa, lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nàng khẽ cười nói:
- Lão tặc Cơ gia, nếu ta chỉ nói suông, hôm nay liền tự sát ngay trước mặt mọi người, cũng sẽ để đệ đệ ta lập tức rời khỏi Vân Châu, không nhúng tay vào chuyện nơi đây nữa. Nhưng nếu ta không nói sai thì ngươi sẽ làm thế nào?
- Ách...
Đám đông bên dưới rộ lên tiếng ồn ào huyên náo, không ngờ Lục Linh lại dám lấy tính mạng bản thân ra đặt cược? Chẳng lẽ nàng thật đúng là thống soái của Vân Thủy Điện và ba đại thế lực? Sao bọn hắn lại không biết? Hơn nữa chuyện như thế thực sự quá mức hoang đường...
Tròng mắt Địa Tiên Cơ gia thoáng lấp lóe, không dám tiếp lời Lục Linh, sợ bị nàng lừa. Rốt cuộc dù là ai cũng sẽ không dễ dàng lấy tính mạng bản thân ra đặt cược, chẳng qua thần niệm hắn lại đảo qua vô số võ giả phía dưới, thấy không ít người lộ ra thần sắc hoang mang và khó tin, hắn lại cảm thấy Lục Linh đang lừa mình.
Thế là sau một hồi suy nghĩ bèn nói:
- Cô gái, nếu ngươi thật có thể cầm ra chứng cứ chứng minh ngươi là thống soái Vân Thủy Điện và ba đại thế lực. Lão phu liền sẽ không hỏi tới chuyện con em Cơ gia bị giết nữa.
Lão giả Cơ gia vẫn rất cẩn thận, cũng đáp ứng Lục Linh thua cuộc liền tự sát, chỉ nói là sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Nếu Lục Linh thật đúng là thống soái của Vân Thủy Điện và ba đại thế lực, Lục Ly liền có thể danh chính ngôn thuận chen chân vào chuyện này. Nếu hắn cứ muốn can dự, lập tức thành thế đối địch với Lục Ly, hiện tại Luân Hồi Cung còn chưa dám công khai đối phó Lục Ly, làm vậy sẽ là hành vi khiêu hấn điện chỉ Thí Ma Điện, bởi thế hắn đành phải mượn lừa xuống dốc.
- Được!
Khóe miệng Lục Linh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đảo mắt nhìn sang đám người điện chủ Vân Thủy Điện Đồ Nghịch, sơn chủ Thiên Lang Sơn.
Bên kia năm tên Nhân Hoàng chính đang vây quanh hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung, lúc này lại đồng loạt quay sang bên này, khuỵu gối quỳ hướng về phía Lục Linh, miệng quát lớn:
- Tham kiến Thánh Chủ!
Hoa
Toàn trường sôi trào, vô số chúng nhân bên dưới nhìn lên năm tên Nhân Hoàng đang quỳ gối giữa trời, ai nấy đều trợn tròn mắt, Lục Ly cũng sửng sốt, trong mắt lão giả Cơ gia càng là chất đầy vẻ không dám tin.
Năm tên Nhân Hoàng quỳ xuống với một tiểu nha đầu Quân Hầu cảnh trung kỳ, còn đồng loạt xưng là Thánh Chủ? Chuyện đùa gì thế này? Tuổi tác năm tên Nhân Hoàng kia cộng lại chắc phải quá ngàn, Lục Linh lại mới bao lớn? Đúng là hoang đường.
Đồ Nghịch quét mắt nhìn xuống chúng tướng sĩ Vân Thủy Điện bên dưới, quát lạnh nói:
- Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau hành lễ với Thánh Chủ?
Đồ Nghịch là điện chủ Vân Thủy Điện, mệnh lệnh của hắn ai dám không nghe? Lập tức vô số trưởng lão dồn dập quỳ xuống, chúng tướng sĩ còn lại cũng quỳ rạp, đồng thanh quát khẽ:
- Tham kiến Thánh Chủ!
Sơn chủ Thiên Lang Sơn, cung chủ Hắc Nguyệt Cung, giáo chủ Thiên Liên Giáo đồng thời gầm thét mấy tiếng, từng mảnh từng manh quân đội ba đại thế lực vội quỳ xuống hành lễ.
Địa Tiên Cơ gia và hai tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung liếc nhau, vẻ chấn kinh trong mắt càng đậm. Thần niệm ba đại cường giả đều quét tới năm tên Nhân Hoàng kia, rất nhanh Địa Tiên Cơ gia kinh hô:
- Khó trách... Cô gái, thủ đoạn ngươi rất cao minh, lão phu đều bị ngươi lừa!
Nét mặt Lục Linh vẫn rất bình tĩnh, sừng sững đứng giữa trời, váy dài phất phới, khí chất xuất trần tựa như Thần Nữ. Nàng lạnh lùng cười nói:
- Lão tặc Cơ gia, thối lui đi, qua hôm nay toàn bộ Vân Châu sẽ là địa bàn của tỷ đệ chúng ta. Nếu Luân Hồi Cung các ngươi còn dám mưu đồ xấu xa đối với Vân Châu, tỷ đệ chúng ta liền sẽ tới Thí Ma Điện mời điện chủ chủ trì công đạo.
Dứt lời, Lục Linh lần nữa quát lớn:
- Đồ Nghịch, các ngươi còn không mau động thủ? Khuất Dương, cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là thần phục ta, hoặc là Khuất gia các ngươi chết sạch, gà chó không tha!
Hưu hưu hưu
Năm người Đồ Nghịch lập tức ra tay, không có lấy một chút chần chờ nào, hai người bọn cung chủ Thái Dương Cung Khuất Dương vốn đã trọng thương, lúc này đến cả chạy trốn đều khó. Chỉ còn biết một bên gian nan ngăn cản, một bên đưa mắt nhìn sang Địa Tiên Cơ gia cầu cứu.
Địa Tiên Cơ gia vẫn không đi, ánh mắt lấp lóe, trong lòng ngần ngừ bất định.
Thái Dương Cung trước nay vẫn luôn âm thầm thần phục Luân Hồi Cung, Vân Châu này trên thực tế vốn là địa bàn do Luân Hồi Cung khống chế, giờ đây làm sao có thể trơ mắt nhìn bị Lục Ly đoạt đi
- Lão cẩu!
Lục Ly thấy Địa Tiên Cơ gia ngần ngừ bất định, vội vàng lần nữa hét lớn, còn vận dụng Long Ngâm thần kỹ, giơ ngọc phù lên cao cao, nghiêm giọng quát lớn:
- Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không rời khỏi Vân Châu, ta đem lập tức bóp nát ngọc phù, thông báo điện chủ. Trừ phi ngươi có lá gan và năng lực giết sạch toàn bộ chúng ta, còn không thì mau cút đi. Một, hai...
Nét mặt lão giả Cơ gia lộ vẻ quấn quít, nếu Lục Ly thật thông báo cho điện chủ Thí Ma Điện, Luân Hồi Cung liền sẽ phiền phức to. Vứt bỏ một Vân Châu cỏn con, đối với Luân Hồi Cung còn chưa tính là gì, nhưng nếu chọc giận đại điện chủ, Luân Hồi Cung có thể sẽ tổn thất càng nặng.
- Nhãi ranh, tạm thời cho ngươi phách lối một đoạn thời gian, điện chủ chỉ bảo vệ ngươi mười năm, để xem mười năm sau ngươi chết thế nào?
Địa Tiên Cơ gia nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu đe dọa, sau đó phẫn nộ bay về phương xa, chẳng mấy chốc liền đã hóa thành một điểm đen tan biến ở phía đông bắc.
Rầm rầm rầm
Cùng lúc, ba người Đồ Nghịch và sơn chủ Thiên Lang Sơn, cung chủ Hắc Nguyệt Cung cũng đã hợp lực đánh lên thân Khuất Dương. Cả người Khuất Dương như một ngôi sao băng ầm ầm nện xuống, chấn nát mấy tòa thành bảo bên dưới, đồng thời dư ba cường đại còn nện chết mấy trăm người xung quanh.
- Chết đi!
Thân hình sơn chủ Thiên Lang Sơn huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, những tàn ảnh này còn đang ở giữa không trung chưa tan biến, chân thân lại đã xông vào trong thành bảo vừa đổ sụp kia, trực tiếp vung trảo bóp chết Khuất Dương.