Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đầu hàng, ta đầu hàng!
Tên Nhân Hoàng Thái Dương Cung còn lại toàn thân đầy máu, thấy Địa Tiên Cơ gia rời đi, cung chủ đã chết, biết đã không cách nào xoay chuyển thế cục. Nếu còn không đầu hàng, không chỉ hắn phải chết, con em Khuất gia cũng đừng hòng sống sót một ai.
- Thánh Chủ!
Đồ Nghịch đảo mắt nhìn sang Lục Linh, chờ đợi ý chỉ của nàng. Lục Linh vung tay nói:
- Dẫn hắn tới chính điện, Đồ Nghịch, sai người quét dọn chiến trường, dọn dẹp hậu quả.
Lục Linh Lục Ly và mấy tên Nhân Hoàng mang theo Nhân Hoàng Thái Dương Cung bay tới Vân Thủy Điện, đại chiến rốt cục hạ màn.
Nhưng vô số người vẫn đang thẫn thờ đứng đó, thậm chí vết thương trên thân còn đang không ngừng đổ máu mà bọn hắn vẫn hồn nhiên không hay. Chỉ cảm thấy chuyện hôm nay như là một giấc mộng, vừa không chân thật, lại vừa quá mức hoang đường...
...
Trong chính điện, Lục Linh và Lục Ly tiến vào trước, ba tên Nhân Hoàng áp giải Nhân Hoàng Thái Dương Cung đi theo sau. Một tên Nhân Hoàng đứng chắn ở trước mặt Lục Linh, miễn cho Nhân Hoàng Thái Dương Cung liều chết đả thương Lục Linh.
Trên thân Lục Linh sáng lên hồng quang, trong tay chậm rãi ngưng tụ ra một viên đan dược màu đỏ, đan dược kia còn biết nhảy động, tựa như một đoàn hỏa cầu nho nhỏ.
Nàng tiện tay ném đan dược tới, nhìn xuống Nhân Hoàng Thái Dương Cung nói:
- Khuất Thừa, nuốt nó vào, như vậy ngươi mới có thể sống sót.
- Đây là...
Khuất Thừa, Nhân Hoàng duy nhất còn lại của Thái Dương Cung tiếp lấy đan dược, cảm nhận được năng lượng tung trào bên trong, hắn biết đây tuyệt đối không phải thuốc bổ. Rất có thể sau khi ăn vào, đời này liền sẽ trở thành nô lệ của Lục Linh.
Giờ khắc này hắn đã phần nào hiểu ra, vì sao năm tên Nhân Hoàng này đều phụng Lục Linh làm chủ, xem ra bọn hắn đều nuốt vào loại đan dược này, linh hồn đã bị Lục Linh khống chế.
Lục Ly cũng có chút hiểu được, lúc trước hắn một mực rất nghi hoặc, vì sao Nhân Hoàng ba đại thế lực lại sẽ nghe theo Lục Linh an bài, liên hợp Vân Thủy Điện đối phó Thái Dương Cung, lúc này nhìn thấy viên đan dược kia, trong lòng mới chợt hiểu.
Khuất Thừa ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng cắn răng nuốt vào. Lát sau toàn thân hắn sáng lên hồng quang, tiếp sau trên mặt và cơ bắp đều hiển lộ ra từng đường vân màu đỏ. Lục Ly tử tế nhìn kỹ, phát hiện đó là từng con hỏa phượng nho nhỏ, trong lòng hắn khẽ chấn động, xem ra đan dược màu đỏ lửa này có quan hệ rất lớn tới Hỏa Phượng Thiên Thai của Lục Ly.
- A!
Bắp thịt trên khắp người Khuất Thừa khẽ rung lên, nét mặt lộ vẻ thống khổ, phải qua tận nửa nén hương, hồng quang trên người hắn mới tan biến, về lại hình dáng ban đầu. Hắn mở mắt nhìn qua Lục Linh, trong mắt không còn vẻ hung ác bạo ngược xen lẫn cừu hận, mà cung kính khuỵu gối quỳ xuống nói:
- Tham kiến Thánh Chủ!
- Tốt!
Trên mặt Lục Linh lộ ra ý cười nhàn nhạt, đảo mắt nhìn sang Lục Ly nói:
- Đây là Hỏa Phượng Thi Hồn Đan, do Hỏa Phượng chân nguyên của ta ngưng tạo mà ra, nuốt đan dược này vào liền thành phượng nô của ta.
- Quả nhiên...
Lục Ly thì thào một tiếng, khắc này, tất cả mọi nghi hoặc đều được giải đáp.
Sau khi bị mang đến Vân Châu, Lục Linh lợi dụng loại đan dược này bí mật khống chế điện chủ và Thái Thượng trưởng lão Vân Thủy Điện. Tiếp đó lại lặng lẽ khống chế Nhân Hoàng ba đại thế lực, cuối cùng đặt bẫy dẫn dụ Nhân Hoàng Thái Dương Cung đi ra, mục đích chính là nhất thống toàn bộ Vân Châu, trở thành Đại Đế Vân Châu.
Hơn hai năm trước, Lục Linh vẫn là một thiếu nữ tay không sức trói gà, bị Minh Xà bà bà cường hành mang đi, sau đó lại lần nữa bị bắt cóc, dẫn tới Vân Châu.
Qua hai năm, Lục Linh không chỉ tu luyện đến Quân Hầu Cảnh, còn bí mật mưu đồ trọn cả Vân Châu. Chuyện như thế nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng ai cũng không dám tin tưởng?
- Tỷ tỷ!
Lục Ly nhìn sang Lục Linh, chỉ về phía lão đầu râu bạc nói:
- Linh hồn của ngươi hẳn là bị hắn phong ấn, có thể để hắn nghĩ cách mở ra.
- Ừm, ta biết rồi!
Lục Linh khẽ gật đầu, nhìn vào Đồ Nghịch nói:
- Đồ Nghịch Hồ Lang Khuất Thừa, các ngươi đi chỉnh đốn quân đội, lập tức xuất quân tới Thái Dương Cung. Ta cho các ngươi thời gian một tháng, nếu một tháng sau còn chưa thể nhất thống Vân Châu, các ngươi đưa đầu tới gặp.
- Tuân mệnh!
Ba người Đồ Nghịch đi xuống, tại trường chỉ còn lại ba tên Nhân Hoàng, Lục Linh quay sang nhìn lão giả râu bạc nói:
- Vưu Bình, có phải năm đó ngươi đã phong ấn ký ức ta?
Vưu Bình thành thật gật đầu đáp nói:
- Hồi bẩm Thánh Chủ, năm đó lúc thuộc hạ mang ngươi trở về, ngươi một lòng muốn về Bắc Mạc, vô tâm tu luyện. Thuộc hạ sợ ảnh hưởng tới ngươi, thế nên mới... cường hành phong ấn ký ức trước kia.
- Hừ!
Lục Linh trùng trùng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Còn không mau mở ra phong ấn...
Lão đầu râu bạc vội vàng đi tới, trong tay sáng lên một đạo bạch quang, đặt lên đầu Lục Linh. Rất nhanh nét mặt Lục Linh lộ ra một tia thống khổ, Lục Ly căng thẳng đứng bên nhìn xem. Qua tận nửa canh giờ, vẻ thống khổ trên mặt Lục Ly mới biến mất.
Lát sau, Vưu Bình thu tay về, cung kính đứng nép sang bên cạnh, Lục Ly khẩn trương nhìn Lục Linh, nhẹ giọng kêu nói:
- Tỷ!
Lông mi Lục Linh khẽ run rẩy, lại không lập tức mở mắt ra, chỉ thấy nhịp thở nàng dần trở nên dồn dập, đợi chừng một nén hướng mới chậm rãi mở mắt, nhìn Lục Ly.
- Tỷ!
Thấy được ánh mắt quen thuộc của Lục Linh, cả người Lục Ly khẽ run, thất thanh kêu lên. Lục Linh vẫn không lên tiếng, chỉ si ngốc đứng đó nhìn Lục Ly, từ trong mắt hai hàng lệ nóng chảy xuống. Nước mắt hóa thành dòng, men theo gò má trượt xuống, đánh lên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
- Tỷ tỷ!
Lục Ly rốt cuộc không kìm nổi kích động trong lòng, giang tay đem Lục Linh vào trong ngực, Lục Linh cũng duỗi ra hai tay ôm chặt Lục Ly, dùng sức rất mạnh, tựa hồ sợ Lục Ly tan biến mất.
Hai tỷ đệ ôm nhau khóc rống, qua suốt ba nén hương tâm tình mới dần ổn định lại. Lục Linh vỗ vỗ lưng Lục Ly, đẩy hắn ra, sau đó khoát tay để ba tên Nhân Hoàng trong đại điện lui xuống.
Sau khi đám người kia rút đi, nàng mới khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Lục Ly.