Editor: Linh Tống
Phụ trách: Vô Tà Team
Vừa đi ra, Lục Ly lập tức giới thiệu cho Lục Linh. Lục Linh cảm ứng một phen, gật đầu nói:
- Thiên địa linh khí không sai, xem ra Hoang giới này rất lớn, là nơi cực thích hợp làm căn cứ địa.
- Đi! Trước tới Thiên Long Tuyết Sơn.
Rời khỏi Hoang giới mấy tháng, trong lòng Lục Ly rất nhớ Bạch Thu Tuyết, cấp bách muốn trở về nhìn xem. Cả đám lần lượt thả ra Bản Mệnh Châu, Lục Ly thì lại phóng thích Mệnh Luân bay thẳng về hướng nam. Bọn hắn trước là đi tới một bộ lạc lớn ở mặt bắc, sau đó lại một đường truyền tống đến Thiên Long Tuyết Sơn.
Chuyện về Bạch Thu Tuyết, Lục Linh từng được nghe Lục Ly nói qua, đối với nữ tử này Lục Linh cũng rất yêu thích và thương tâm. Đáng tiếc Vân Châu không có Bồ Đề Quả, xem ra thứ này rất khó tìm được ở Thần Châu đại địa, sợ rằng chỉ ở Thí Ma Điện mới có.
Chúng nhân đi tới bộ lạc lớn kia, dọa cho tên tộc trưởng bộ lạc kinh hãi không thôi, thực sự là quá nhiều Nhân Hoàng đột ngột xuất hiện cùng một lúc. Lục Ly lại không có ý giải thích, cứ thế dẫn người truyền tống rời đi, trực tiếp tới thẳng Thiên Long Tuyết Sơn.
Dạ Tra đang ở Thiên Long Tuyết Sơn, bọn Nghiệp Cơ Mông Trí cũng ở chỗ này, bọn hắn đợi ở đây rất nhiều ngày, chính là vì nghênh đón Lục Ly trở lại.
Lục Ly và Dạ Tra liếc nhau, cùng khẽ gật đầu, xem ra đoạn thời gian này Bắc Mạc rất yên tĩnh, không xảy ra đại sự nào, các đại thế lực Trung Châu cũng không dám đến Bắc Mạc gây chuyện.
Lục Ly để Dạ Tra bố trí nơi ăn chốn ở cho đám Hồ Lang, còn hắn thì dẫn theo Lục Linh tiến vào trong phòng chứa băng.
Bạch Hạ Sương chính đang ngồi xếp bằng tu luyện bên ngoài phòng băng, Lục Ly thấy nàng nhập định liền không gọi tỉnh, Lục Linh nhìn nàng một lượt rồi đi theo tiến vào trong phòng.
Trong phòng hàn khí dày đặc, một mỹ nhân tuyệt sắc nằm an tĩnh trên giường ngọc, cả người bị tầng tầng băng phong bao trùm, sắc mặt có chút tái nhợt, chẳng qua thần thái rất an tường, tựa như một mỹ nhân ngủ say.
Lục Linh thẫn thờ nhìn một lúc lâu, gật đầu nói:
- Không sai, Lục Ly, ánh mắt ngươi rất không sai, nữ tử này có tư cách trở thành con dâu Lục gia chúng ta, cũng đáng khiến ngươi trân quý. Lục Ly, đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi nghĩ cách tìm ra Bồ Đề Quả.
Lục Ly khẽ cười, ánh mắt Lục Linh trước nay vẫn luôn rất cao. Tỷ như Liễu Di, nàng vừa gặp liền nói không xứng với Lục Ly. Bạch Thu Tuyết có thể được đến tán đồng từ Lục Linh, chứng minh ánh mắt của hắn quả thực không kém.
Đứng trong phòng băng một lúc, Lục Ly dẫn Lục Linh đi ra, bên ngoài Bạch Hạ Sương đã sớm tỉnh lại. Nàng nhìn thấy Lục Ly đứng bên cạnh một nữ tử tuyệt mỹ, theo bản năng lộ ra một tia đề phòng, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn Lục Linh.
Bạch Hạ Sương biết quan hệ giữa Bạch Thu Tuyết và Lục Ly, mặc dù không hoàn toàn rõ ràng sự tình giữa hai chuyện, nhưng Lục Ly thường xuyên một thân một mình ở lại trong phòng băng bồi cùng Bạch Thu Tuyết, nàng có thể cảm nhận được tình ý của hắn đối với Bạch Thu Tuyết.
Bởi thế trước nay Bạch Hạ Sương một mực coi Lục Ly như là tỷ phu, lúc này nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đứng bên cạnh Lục Ly, trong lòng tự nhiên có chút đề phòng.
Lục Ly thấy Bạch Hạ Sương đã tỉnh, bèn mỉm cười giới thiệu nói:
- Hạ Sương, đây là tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ruột! Tỷ tỷ, đây là Bạch Hạ Sương, là muội muội sinh đôi của Thu Tuyết.
- Không sai!
Lục Linh tử tế đánh giá Bạch Hạ Sương một phen, mỉm cười nói:
- Vị muội muội này cũng không sai, Lục Ly, ánh mắt ngươi rất không sai.
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia lúng túng, sờ lên cánh mũi nói:
- Tỷ tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ xem Hạ Sương như muội muội.
Địch ý và đề phòng trong mắt Bạch Hạ Sương tan biến, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, lát sau mới ngẩng đầu, xấu hổ nói:
- Lục tỷ tỷ, ta là Bạch Hạ Sương, ta cũng xem Lục Ly như tỷ phu...
- Ha ha!
Lục Linh không để ý tới Lục Ly mà tiến lại dắt lấy tay Bạch Hạ Sương, giới chỉ nơi tay lóe lên quang mang, một chiếc trường cung màu hồng phấn hiện ra, nói:
- Muội muội ngoan, mấy năm qua đa tạ ngươi và Thu Tuyết chiếu cố đệ đệ ta. Đây là lễ gặp mặt tỷ tỷ tặng ngươi, đừng ghét bỏ.
- Binh khí Thánh giai!
Tròng mắt Bạch Hạ Sương khẽ sáng lên, binh khí và chiến giáp Thánh giai đều rất đáng tiền, Lục Linh tuỳ tiện ra tay liền là một kiện binh khí Thánh giai, còn là trường cung mà nàng yêu thích nhất, làm sao có thể không hoan hỉ cho được?
- Tỷ tỷ, ngươi không tặng ta lễ vật, rất bất công.
Lục Ly đùa nói, hiện tại Lục Linh là chủ nhân Vân Châu, Lục Ly muốn nhìn xem nàng rốt cục giàu có đến cỡ nào. Lục Linh lại lườm Lục Ly một cái, nói:
- Binh khí Thánh giai ngươi đâu có thiếu, ta lại không có bán Thần khí. Thứ kia quá trân quý, đều nằm hết trong tay đại thế lực siêu cấp ở Trung Châu, người bình thường căn bản không lấy được.
- Bán Thần khí?
Bạch Hạ Sương chớp chớp tròng mắt nói:
- Lục Ly, không phải ngươi đã có một kiện bán Thần khí rồi ư? Sao còn không biết xấu hổ đòi quà tỷ tỷ?
- Ồ?
Lục Linh không khỏi kinh ngạc, Lục Ly chưa nói cho nàng chuyện hắn có Bán Thần khí, thực ra không phải Lục Ly cố ý giấu giếm, chỉ là chuyện ở tiểu chiến trường hắn chỉ kể rất sơ lược, đại khái nói mấy câu rồi thôi.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Linh, Lục Ly vỗ lên tay áo một cái, gọi ra Tiểu Bạch đang say ngủ, chỉ vào Tiểu Bạch nói:
- Đúng là ta có một kiện Bán Thần khí, là Man Thần Đỉnh cướp được từ trong tay vương tử Man tộc. Chỉ là thứ đó không phải ta luyện hóa, mà là Tiểu Bạch luyện hóa, bởi thế lần trước mới không nói với ngươi.
- Tiểu Bạch có thể luyện hóa bán Thần khí? Cái này...
Lục Linh càng thêm kinh ngạc, Tiểu Bạch thì nàng biết, nàng vốn cho rằng Tiểu Bạch chỉ là Huyền thú tam tứ phẩm. Đối với cảnh giới nàng bây giờ mà nói, Tiểu Bạch đã không có tác dụng gì đáng kể, lại không ngờ nó còn có thể luyện hóa bán Thần khí?
- Hắc hắc, tỷ tỷ không biết, chứ Tiểu Bạch lợi hại lắm!
Lục Ly vuốt ve đầu Tiểu Bạch, sủng nịnh nói:
- Tiểu Bạch hấp thu thần lực Đấu Thiên Đại Đế ban cho, giờ nó đã phát sinh dị biến, bán Thần khí đều có thể cắn nát.